The Soda Pop
WapSite Giải Trí Đa Phương Tiện -ThuGian10s.Xtgem.Com
ShareCode
ĐỌC TRUYỆN
THỦ THUẬT

Đang xem: 1 | Lượt xem: 5673

Hãy Nắm Lấy Tay Anh


» Xếp hạng: 4.5 sao
» Đánh giá: 4.5/5,10 bình chọn
» Đăng lúc: 13/06/16 16:18:22
» Đăng bởi: Trung Hi
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo
↓↓

Hãy Nắm Lấy Tay Anh


ia Hân. Nhưng chưa bao giờ Gia Hân hiểu được sự thật đằng sau những lời anh nói, cô lúc nào cũng nghĩ đó là những câu nói đùa.

MingMing: Dạo này còn “tim đập chân run” với hot boy nào không?

XingXing: Không, em hết rồi.

XingXing:Mùa đông năm nay đang cô đơn gần chết đây. Tim em sắp hóa thành đá rồi Minh ạ.

MingMing: Thế để anh về làm hoàng tử của em nhé!

XingXing: Đồ dở hơi này, đừng đùa như thế nữa. Em chẳng tin đâu.

MingMing: Anh có đùa đâu. Anh nghiêm túc mà.

XingXing: Nghiêm túc mà nói chuyện qua Y!M thế này à?

MingMing: Thế nói chuyện qua Y!M là không nghiêm túc hả? Nếu em thích một người em không thể gặp, em nói với người ấy qua Y!M, nghĩa là ko nghiêm túc hả?

XingXing: Kệ anh đấy. Hâm, em đi ngủ đây.

Gia Hân làm ra vẻ đang bắt sóng tín hiệu, vài phút sau cô hớn hở trả lời:

- Cô ấy bảo cô ấy chưa xác định được tình cảm của mình một cách chắc chắn đâu. Cô ấy đang phân vân xem nếu cô ấy nhận lời anh, liệu có phải là ngộ nhận không, vì cô ấy háo sắc lắm, mà ai bảo anh đẹp trai quá cơ! Còn nữa, cô ấy nói là cô ấy đồng ý cho hai người một cơ hội, để cô ấy cố gắng một lần xem sao.

- Nếu như cần phải cố gắng, thì em bảo với cô gái trong ảnh là anh có thể chờ, cứ suy nghĩ kỹ vào. Đừng nhận lời chỉ vì cô ấy không muốn làm anh bị tổn thương.

- Nhưng cô ấy bảo hình như cô ấy cũng thích anh rồi. Nền tảng vững vàng, cảm giác cũng đã xuất hiện. Mẹ cô ấy bảo cô ấy phải nắm bắt thời cơ.

- Mẹ cô ấy cũng biết rồi sao? Liệu anh có bị xử lý không đây? – Minh nở nụ cười hiền, giang tay chuẩn bị ôm Gia Hân vào lòng.

- Không sao đâu. Bố mẹ cô ấy chúc phúc cho cô ấy, tin tưởng anh ấy rất nhiều.

Đến lúc này thì Minh không kìm nổi nữa, ôm lấy Gia Hân thật chặt trong vòng tay mình, cúi xuống thơm nhẹ vào trán cô.

- Lần này rút kinh nghiệm, không hôn em nữa, không lại ăn tát, hỏng xừ khuôn mặt đẹp trai, keke – Minh cười rất dáng Sở Khanh – Này, đã nhận lời làm người yêu anh rồi đấy nhé, cấm rút lại nhé!

- Để xem anh có chiều em không đã hihi.

Vừa lúc em trai Gia Hân đi ra gọi hai người vào chuẩn bị “rút quân”, Minh liền dúi chiếc máy ảnh vào tay em trai cô, nhờ nó chụp hộ vài kiểu ảnh. Dịp đặc biệt như thế này, nhất định phải kỷ niệm mới được. Anh ôm cô trong lòng, hiệu ứng bức ảnh rất tốt, từ cảm xúc người chụp, đến khung cảnh, ánh sáng, tất cả đều perfect. Cả cuộc đời này, sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay.

Lúc chuẩn bị ra về, Minh lại bế Gia Hân lên thành tường, cho cô chụp cùng chữ Hỷ. Bộ quần áo đỏ của Gia Hân chụp bên chữ Hỷ màu đỏ, trông thật nổi bật, tông duyệt tông. Minh cầm máy ảnh, bấm liên tiếp, đột nhiên nghĩ đến ngày Gia Hân cũng làm cô dâu, lòng tràn ngập hạnh phúc. Gia Hân cười tươi rạng rỡ, thoải mái tạo dáng, tạo xong mấy kiểu mà vẫn thấy Minh cầm máy chăm chỉ chụp, khiến cô lúng túng không biết làm gì nữa. Mãi đến lúc thấy cả đoàn lục tục kéo nhau lên hết ô tô rồi, hai đứa mới co giò chạy ra phi thẳng lên ô tô, bị trêu ột trận đỏ cả mặt.

Đám cưới xong, Gia Hân còn ở quê chơi thêm vài ngày nữa. Minh lấy ô tô của bố đưa Gia Hân ra bờ biển ở quê hai người – Ngày còn bé, nhà gần biển, về nghỉ hè, thi thoảng anh lại lấy xe đạp chở cô ra biển. Hai đứa chơi cả buổi chiều trên bãi cát, những ký ức tuổi thơ ấy Gia Hân chưa bao giờ quên. Từ khi chuyển lên Hà Nội, Gia Hân không còn được tận hưởng cái cảm giác thư thái, bình an khi đứng lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào nữa, cô cũng cảm thấy một chút mất mát.

Minh ngồi dựa vào hõm đá, Gia Hân ngồi chếch sang một bên, tựa người vào cánh tay anh, lắng nghe tiếng rì rào của biển, hít cho căng đầy lồng ngực mùi vị mằn mặn của biển khơi.

- Em có nhớ lần đầu tiên chúng mình đi ra biển cùng nhau không?

- Hihi em không nhớ, chỉ biết lúc xem lại ảnh, thấy em bé tí, anh cũng bé, chắc học cấp hai nhờ. Trong ảnh em lẫm chẫm chạy trên bãi cát, còn anh thì đuổi theo ở đằng sau, mẹ em đứng một chỗ vẫy tay theo hehe.

- Anh luôn có mặt trong những bước đi của em mà, từ bước đi đầu tiên – nghĩa đen đấy! – Minh mỉm cười, bất ngờ hạ chân xuống cho Gia Hân ngã vào lòng mình. Gia Hân xấu hổ, đỏ mặt, quay mặt sang chỗ khác mỉm cười. Minh cúi xuống thơm lên má cô.

- Đừng có tranh thủ bắt nạt em. Hư thế. Em mách bố anh bây giờ nhé.

- Suốt ngày đòi mách bố, em trẻ con thế, mấy tuổi rồi? Uh, mách đi, xong bố anh xử lý anh, để xem đứa nào khóc to hơn. – Minh cười vang, giọng cười giòn tan, sảng khoái, tan trong nắng.

Anh bế Gia Hân ngồi dậy, đặt cô ngồi xuống cạnh mình, cả hai cùng dựa lưng vào hốc đá.

- Em như thế này, có phải quá nhanh không anh?

- Yêu anh ấy hả? Anh không cho rằng 20 năm quen nhau là quá nhanh đâu, ngốc ạ!

- Nhớ lại ngày xưa buồn cười thật. Chẳng bao giờ em nghĩ là em lại yêu anh cả. Lúc nào đối với em, anh cũng là một người anh trai tốt nhất.

- Còn là cái thùng rác của em nữa chứ? Hay nên gọi là “trung tâm tư vấn tình cảm”, bác sĩ riêng cho tất cả các vụ say nắng của em?

Gia Hân mỉm cười, tựa đầu vào vai anh, hít nhẹ mùi hương trên áo anh, tự dưng thấy đau lòng. Cô không chắc anh yêu cô từ bao giờ, nhưng chắc đã rất lâu rồi. Mà từ lúc cô lớn lên, từ khi cô lần đầu tiên biết đến cái cảm giác trái tim đập nhanh vì nụ cười của một người bạn khác giới, cô đều kể hết cho anh. Ngay cả đến những cơn say nắng trường kỳ cả năm lớp 12, rồi ĐH năm thứ nhất, năm thứ hai, những lần cô bị tổn thương nhất, cô đều dốc hết ruột gan với anh, như một nơi an ủi. Đều là chat qua mạng, nên thú thực là cô không mấy chú ý đến tâm trạng của anh. Không biết anh đau như thế nào những lúc như thế nhỉ? Gia Hân rúc sâu vào ngực anh hơn, áp má mình vào hõm vai anh. Mùi hương của anh cho cô cảm giác tin cậy, an toàn, ấm áp và yên ả. Thật kỳ lạ, trước đây, hồi còn bé, anh cũng hay ôm cô, bế cô, cõng cô, nhưng chưa bao giờ Gia Hân ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ trên người anh. Từ lúc yêu nhau, cô lại trở nên đặc biệt nhạy cảm với thứ mùi ấy, như thể nó trở thành một phần đặc biệt trong cuộc sống của cô vậy. Cô yêu anh như thế, liệu có quá nhanh không nhỉ? Đây mới đúng là “sức mạnh ngàn cân”, đủ sức đánh bật mọi hình bóng những người Gia Hân từng say nắng.

– Anh ơi, nếu em lấy anh thì em sẽ ko phải sống trong tình trạng mẹ chồng – nàng dâu khổ sở nhỉ hihi. Em thích nhất cái đấy đấy.

- Em cầu hồn anh??? – Minh cười ngất.

- Ứ thèm nói chuyện nữa.

- Thôi nào, uh uh, bố mẹ anh quý em còn hơn cả quý anh nữa chứ, anh ghét lắm, sau này lấy em về rồi, anh sẽ nhân lúc bố mẹ không ở nhà để bắt nạt em. Cứ cẩn thận đấy.

- Haha, hiền như anh mà bắt nạt nổi em á? – Gia Hân bĩu môi.

- Hiền hả? Từ bé đến giờ chắc anh chỉ hiền trong mắt mỗi mình em thôi, không thấy ngày xưa bố mẹ bó tay vì những trò anh bày ra à, đi đâu cũng bị gọi là “nghịch như giặc”. Mà em thử sang Pháp hỏi xem, xem anh có phải sát thủ nữ sinh không?

Nhân tiện hỏi xem anh đã đánh cắp bao nhiêu trái tim thiếu nữ, làm tan nát bao nhiêu trái tim cô gái rồi. Không “hiền” cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng nhé!

- Anh đang khoe chiến công đấy à? – Gia Hân bẹo vào sườn Minh.

- Không, anh chỉ đang nói thật thôi mà hehe. Chẳng qua từ bé đến lớn anh chiều em quen rồi, đến lúc lớn lên anh lại đi học ĐH ở nước ngoài, rồi lại thạc sỹ. Trong những năm tháng trưởng thành của anh không có em, nên em không biết anh “quái” như thế nào thôi :D.

- Hihi, trong đầu em lúc nào anh cũng vừa hiền vừa ngố, mẹ em còn bảo anh “tồ” lắm cơ. Hồi học cấp ba, đã cao to, hay quên đeo phù hiệu lại còn cứ thích đi ra đứng ngoài cửa lớp, xong bị sao đỏ bắt cơ haha. Hâm thế không biết.

Minh cười phá lên, đã lâu rồi không có ai nhắc cho anh nhớ những kỷ niệm thời quá khứ. Bỗng dưng anh trầm ngâm nhớ lại.

Anh 11 tuổi, cô 3 tuổi. Năm ấy, khi Minh ngồi ấm ức trong góc nhà vì bị mắng oan, có một cô bé nhỏ lẫm chẫm chạy đến, vỗ vỗ vai anh đầy an ủi, cười tít mắt khiến anh vừa khóc vừa cười theo.

Anh 12 tuổi, cô 4 tuổi. Minh đánh nhau ở trường, về nhà bị bố ột trận nên thân. Anh không khóc, nhưng khi cô bé bốn tuổi lon ton chạy đến bên anh, ngồi xuống cạnh anh, nước mắt Minh tự nhiên trào ra. Lúc ấy, Gia Hân chưa hiểu chuyện, chỉ nhìn thấy “anh trai” bị đánh, cô ngước đôi mắt to đen láy lên hỏi anh: “Đau lắm không anh, để em thổi cho nhé?”, rồi thổi phù phù vào cánh tay Minh. Ngọn gió mát lành thổi lên tay Minh, xoa dịu mọi sự đau đớn. Trong mắt Minh lúc đó, Gia Hân là người duy nhất yêu thương anh.

Anh 13 tuổi, cô 5 tuổi. Có bất cứ thứ gì, quà vặt, đồ chơi, Gia Hân cũng vác về chia cho Minh.

Đó là cô gái đầu tiên biết quan tâm anh như thế, những cô gái bằng tuổi Minh lúc đó không có ai cư xử như Gia Hân. Tình cảm cứ nuôi dưỡng dần dần từ thuở đó. Bàn tay bé tí tẹo thuở ấy là bàn tay ấm áp nhất trong cuộc đời Minh. Và bây giờ, bàn tay ấy đã lớn, anh đã nắm được bàn tay ấy rồi, sẽ mãi mãi, mãi mãi không bao giờ buông ra đâu.

- Thế mẹ em có kể cho em nghe là anh thích em từ khi nào không?

- Ko, sao mẹ em biết được hihi. Chẳng lẽ hồi bé anh công khai như thế á?

- Ko, anh hỏi em thế thôi. Anh tưởng người lớn nhận ra, anh thấy hồi bé anh tỏ rõ thái độ bỏ xừ. Đi chơi đâu cũng rủ em chơi cùng, có gì ngon cũng mua về cho em ăn trước, đi chơi đâu cũng mua búp bê về cho em chơi. Từ hồi bé tí, anh đã thích chơi với em rồi, oặt cả người bế em đi chơi. Hồi đấy anh xem em như búp bê í haha, mắt đen lay láy, môi chúm chím, mũm mĩm mập mạp, chẳng nhớ đến lúc nào thì bắt đầu nghiêm túc hơn, ko coi em là búp bê nữa nhỉ? Ước gì có ông Biết Tuốt trả lời cho anh câu hỏi này.

- Khiếp, dám coi em là đồ chơi à?

- Dở hơi à, anh là con trai mà, sao lại coi búp bê là đồ chơi. Con trai có chơi búp bê đâu. Chắc tại từ bé anh đã háo sắc đấy. – Minh quay sang bẹo má Gia Hân, lắc lắc.

- Này, anh có cả một quyển nhật ký hồi bé đấy, về sau đọc lại mới thấy em xuất hiện nhiều dã man, trang nào cũng có. Chưa bao giờ cho ai xem nhé. Lúc anh học ở Pháp, ngày nào cũng lôi ra đọc, tối nào trước khi đi ngủ cũng viết. Không có những quyển nhật ký này chắc anh chết vì nhớ nhà mất.

- Anh thầm yêu em lâu thế rồi cơ á?

- Cho phép anh không trả lời câu này nhé. Mất giá lắm cưng ạ.

Gia Hân lườm anh, nhưng miệng cười toe toét khi anh giơ quyển nhật ký ra trước mặt. Cô sung sướng với tay chộp lấy, nhưng anh càng giơ cao lên. Gia Hân phụng phịu mãi chẳng ăn thua, Minh cao hơn cô những hai cái đầu, với mãi không được, cô nảy ra một sáng kiến. Gia Hân nhảy lên, thơm vào cằm anh, Minh khựng lại, hơi ngạc nhiên, rồi từ từ hạ tay xuống, Gia Hân nhanh tay giật lấy. Chiến lợi phẩm đã nằm trong tay cô.

- Thôi, về nhà hãy đọc. Gió biển lạnh lắm Gia Hân à.

- Không, em thích đọc ở đây cơ hihi. Ngồi ở nhà không có đón được gió biển thư thái như thế này đâu.

Nhật ký:

Ngày….tháng….năm….

Hôm nay nhà chú Dũng mới có thêm em bé. Bố mẹ bảo hãy coi em như em gái mình. Chiều nay vào viện thăm em, được chạm khẽ vào má em. Sao bé tí vậy, đáng yêu quá!!! Em gái à, lớn nhanh lên, anh dẫn đi chơi nhé!

Ngày…tháng…năm…

Em được 3 tháng rồi. Em xinh như búp bê, mắt đen láy như búp bê, miệng thì chúm cha chúm chím. Hôm nay mình bế được em một lúc thì mỏi tay, phải trả em lại cho cô.

Ngày…tháng…năm…

Hôm nay được giao nhiệm vụ trông em, hại mình không được đi chơi đá bóng. Nhìn em xinh thì cũng thích, mỗi tội suốt ngày khóc, điếc tai, mình phát cho em một phát, nó im bặt, xong nhìn thấy cô thì khóc ré lên, làm mình bị mẹ sang xách tai lôi về. Mình có làm sai gì đâu nhỉ, mình hư thì mẹ đánh mình, em hư thì mình đánh em, mà sao ai cũng mắng mình không thương em nhỉ?

Ngày…tháng…năm…

Hôm nay ...

Từ Khóa
Bình Luận Góp Ý

↑↑ Cùng chuyên mục
» ( Đăng 3244 ngày trước)
» Tổng Hợp Post Me Ola 11/9/2014 ( Đăng 3247 ngày trước)
» Tổng Hợp Post Me Ola 25/9/2014 ( Đăng 3247 ngày trước)
» Sát thủ hoa hồng đen ( Đăng 3248 ngày trước)
» Vợ Bé Bỏng Của Tôi ( Đăng 3248 ngày trước)
Trang:1234...678»
Bài viết ngẫu nhiên
XtGem.com
» TRUNG TÂM HỖ TRỢ.
» T.T Báo Lỗi - Hỗ Trợ - Góp Ý