80s toys - Atari. I still have
WapSite Giải Trí Đa Phương Tiện -ThuGian10s.Xtgem.Com
ShareCode
ĐỌC TRUYỆN
THỦ THUẬT

Đang xem: 1 | Lượt xem: 1721

Truyện Nợ em một đời hạnh phúc


» Xếp hạng: 4.5 sao
» Đánh giá: 4.5/5,10 bình chọn
» Đăng lúc: 14/06/16 14:28:54
» Đăng bởi: Trung Hi
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo
↓↓

Truyện Nợ em một đời hạnh phúc


g đủ rồi phải không? Mọi thứ mà cô phải chịu, cho dù việc năm đó có báo ứng thật thì cứ đổ lên đầu cô là được rồi. Cô khổ sở chịu đựng bao lâu như vậy là đủ rồi chứ? Cô vừa khóc vừa hôn Nhiếp Vũ Thịnh, hôn lên chiếc cằm sưng tấy của anh, hôn lên khoé môi anh, hôn lên mắt anh… Cô nhớ anh biết chừng nào, nhớ gương mặt này biết chừng nào, dù ở trong giấc mơ của cô, anh chưa bao giờ rõ ràng như thế này.
Hãy để cô buông thả bản thân trong lúc này thôi, hãy cho cô chìm đắm trong lúc này thôi, dù đây chỉ là uống rượu độc để cắt cơn khát, cô cũng chấp nhận.
Vào khoảnh khắc tâm trạng rối loạn nhất, chợt một cơn gió thổi bay tấm rèm, vừa hay hất phải chiếc đĩa ngâm mấy hạt đậu trên bệ cửa sổ, khiến nó rơi xuống đất “xoảng” một tiếng. Nhiếp Vũ Thịnh bỗng sực tỉnh, Đàm Tĩnh cũng ngẩng lên, trông thấy đĩa đậu và nỗi đau hằn sâu trong đáy mắt anh. Từ bao giờ anh lại có thói quen để một đĩa đậu bên cạnh cửa sổ? Đợi hạt đậu từ từ mọc mầm, nhưng người mình chờ đợi lại vĩnh viễn không bao giờ trở về nữa. Nhiếp Vũ Thịnh chuyển ánh mắt từ đĩa đậu sang Đàm Tĩnh, cô vẫn sững sờ nhìn anh. Cằm anh vẫn đau, đó là do Tôn Chí Quân gây ra. Đàm Tĩnh đã kết hôn, cô đã lấy người khác rồi. Cho dù đậu có nảy mầm, cô cũng sẽ mãi mãi không bao giờ trở về nữa.
Anh vội chạy vào phòng ngủ, “rầm” một tiếng khoá cửa lại, như thể bên ngoài kia không phải Đàm Tĩnh mà là mãnh thú vậy. Anh tựa người vào cánh cửa, đau đớn nhắm mắt lại, khoảng thời gian bảy năm đã thay đổi tất cả, anh đã mất cô từ lâu, giờ đâu thể tìm lại được nữa. Nụ hôn vừa rồi khiến chuyện xưa như cơn lũ đổ ập xuống đầu, nhấn chìm anh, nuốt chửng anh, khiến anh gần như tuyệt vọng.
Hoàng hôn, trời đổ mưa, sấm vang chớp giật. Nhiếp Vũ Thịnh ngồi đó nhìn ra ngoài, rèm cửa không kéo, gió không ngừng giật lắc những cây trúc bên ngoài, nước mưa từ cửa sổ hắt vào ướt sũng cả một mảng sàn nhà.
Nhiếp Vũ Thịnh không đứng dậy đóng cửa, bên ngoài vô cùng yên lặng, không biết Đàm Tĩnh đã đi từ bao giờ. Anh mở cửa đi ra ngoài, bốn bề dường như vẫn còn vương vấn mùi hương trên mình cô. Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy thật hổ thẹn, chuyện vô sỉ như vậy lại xảy ra như thế.
Vừa rồi khi ôm Đàm Tĩnh, nỗi tương tư khổ sở kìm nén suốt bảy năm như cơn lũ phá tan bờ đê lý trí của anh. Đàm Tĩnh không hề cự tuyệt anh, thậm chí cô còn chủ động đáp trả. Mọi ký ức giờ đây trở thành một sự giày vò, anh nhận ra mình đã làm sai, giờ Đàm Tĩnh đã kết hôn rồi, cô ấy có chồng có con, sao anh có thể làm vậy?
Anh mở tủ lạnh lấy một lon bia, uống liền một hơi hết nửa lon rồi ngồi ngẩn ra trên sofa.
Căn phòng không có bất cứ dấu vết gì, tựa như Đàm Tĩnh chưa từng đến đây, tất cả chỉ là anh vừa mới nằm mơ vậy, có điều giấc mơ lại quá chân thực. Tiếng mưa lộp độp bên ngoài hiên, gõ lên lớp gỗ lát sàn ngoài khu vườn treo, gió thổi tấm rèm trong phòng khách bay phấp phới, bức rèm mỏng đó tựa như nụ hôn của cô trong mơ, mơ hồ, không thực.
Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy đầu óc rối loạn, anh giơ hai tay ôm lấy vầng trán nóng hầm hập, giờ phải làm sao đây?
Ngày mai anh còn phải đi làm, còn phải mổ, thậm chí sẽ gặp Đàm Tĩnh trong phòng bệnh.
Sao cô ấy có thể làm vậy? Cứ thế lặng lẽ rời đi như chưa từng xảy ra chuyện gì? Cô ấy đến đây làm gì? À phải, cô ấy đến xin mình không truy cứu chuyện Tôn Chí Quân đánh người. Nhưng bây giờ Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy sự việc đã rắc rối hơn rồi.
CHƯƠNG 15
Uống hết bia anh cũng chẳng cảm thấy tâm trạng tốt lên chút nào, ngược lại còn thấy lòng thêm rối bời. Ném lon bia vào thùng rác, anh quay về phòng lấy áo choàng tắm định tắm lại lần nữa. Đúng lúc mở cửa nhà tắm, anh chợt nhìn thấy bên dưới chiếc đĩa ngâm đậu có một mảnh giấy. Trên mảnh giấy có một vài vết nước loang, không biết là nước mưa bắn từ ngoài vào hay nước mắt của cô ấy.
Anh nhìn nét chữ nắn nót, chỉ hai chữ: “Xin lỗi”. Dường như cô mãi chỉ nói được với anh hai chữ này, hai chữ ấy cũng dường như đã giải thích tất cả.
Nhiếp Vũ Thịnh vò nát mảnh giấy, một lúc sau lại mở ra, vuốt phẳng lại từng chút một.
Anh đang đoán, rốt cuộc cô viết hai chữ này với tâm trạng thế nào? Hoặc có thể nói, cô viết hai chữ này với mục đích gì?
Có điều, dù sao hai chữ “xin lỗi” cũng tốt hơn ba chữ “em yêu anh”, nếu cô viết như vậy, anh sẽ còn khó chịu hơn cả bị giết.
Anh không muốn nghĩ
nhiều nữa, bèn vào thư phòng lấy một quyển sách kẹp bừa tờ giấy vào.
Tâm trạng Nhiếp Vũ Thịnh rối bời, mãi một lúc sau mới nhớ ra hôm nay chưa đi thăm ông Nhiếp Đông Viễn, bèn gọi cho Thư ký Trương để hỏi thăm tình hình. Cầm điện thoại lên, anh thấy có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Thư Cầm. Anh đã nhốt mình trong phòng đến mấy tiếng đồng hồ, điện thoại kêu mấy lần cũng không nghe thấy.
Lúc này Nhiếp Vũ Thịnh rất không muốn gọi cho Thư Cầm, anh cảm thấy mình quá vô sỉ, mới nói sẽ không nghĩ đến bất cứ người phụ nữ nào khác, vậy mà vừa quay đi đã làm ra chuyện này. Anh do dự một lát rồi gửi tin nhắn cho Thư Cầm, bảo mình đang nghỉ ngơi, không nghe thấy điện thoại, hỏi xem cô có việc gì không.
Thư Cần trả lời lại ngay lập tức, cô bảo không có gì, định tối đến bệnh viện, hỏi có phải anh làm ca sáng không?
Anh trả lời rằng đã đổi ca cho đồng nghiệp, hôm nay anh nghỉ, bảo Thư Cầm đừng đến bệnh viện, giờ đang mưa gió, đi đường không an toàn.
Thư Cầm trả lời: “Vâng.”
Nhiếp Vũ Thịnh gọi cho Thư ký Trương hỏi thăm tính hình bố mình, anh ta nói hôm nay ông Nhiếp Đông Viễn điều trị rất tốt, không đau đớn gì cả. Nghe nói hôm nay anh nghỉ ngơi, Thư ký Trương cũng nhắn anh đừng đến bệnh viện, bảo trời mưa rất to, chắc chắn sẽ tắc đường.
Nhiếp Vũ Thịnh nhìn ra ngoài, quả nhiên mưa càng ngày càng to, đám trúc ngoài vườn bị gió thổi bạt đi, không đứng thẳng lên được, mấy chiếc lá dính vào cửa sổ, mép lá cong cong như đôi mày đang chau lại. Nhiếp Vũ Thịnh thấy mình như bị trúng tà, anh đưa tay ra, cách một tấm kính, chầm chậm sờ men theo viền lá, động tác rất nhẹ nhàng đầy yêu thương, như đang vuốt ve hàng lông mày của người yêu vậy. Nếu làm vậy có thể khiến đôi mày cô ấy giãn ra mà cười lên một chút thì thật tốt biết bao.
Lông mày của Đàm Tĩnh cũng hệt như vậy, vì thế khi cô nhíu mày, anh lại thấy xót xa.
Anh rút tay về, ngẩn ngơ nhìn hai chiếc là dính trên cửa kính.
Đàm Tĩnh, Đàm Tĩnh… Anh nên làm thế nào với cô
Đàm Tĩnh đi tàu điện ngầm về, vừa rời tàu thì trời đổ mưa, nước ào ào chảy xuống theo những bậc thang trước cửa toa tàu, như một ngọn thác nhỏ. Đàm Tĩnh không mang ô, giày cũng ướt sũng, bước ra khỏi cửa tàu liền bị mưa tạt tới tấp vào mặt, toàn thân ướt nhẹp. Cô cứ thế đội mưa băng qua đường, trong màn mưa trắng xoá, xe cộ đều bật đèn sáng trưng, cô chật vật bước đi, chẳng thấy một chiếc taxi nào để vẫy, ngay cả xe buýt cũng không.
Còn ba ngã tư nữa mới đến bệnh viện, Đàm Tĩnh đành vào trú mưa trong cửa hàng tiện lợi một lúc. Cửa hàng vẫn mở cửa, điều hoà bên trong lạnh ngắt, từng đợt gió thốc vào lưng cô khiến chiếc áo ướt dính chặt lên người, lạnh đến run bắn lên. Cô đành sang ngân hàng bên cạnh tránh mưa, nào ngờ người trong đó cũng đông nghịt, rất nhiều người xếp hàng lấy số, vì trời mưa, nhân viên chưa về, khách hàng cũng đông, nên ngân hàng vẫn mở điều hoà, tiếng người ồn ã, khí lạnh bao phủ lấy người cô.
Đợi trời ngớt mưa, Đàm Tĩnh ra bến xe buýt. Trên xe chật cứng người, đông đến mức cô không có chỗ để chân. Nhưng nhiều người cũng tốt, khi tới chỗ đông người, trong đầu cô chỉ thấy trống rỗng, nếu chỗ nào cũng nghìn nghịt người, nhan nhản những chiếc ô xoè ra che mưa, cô sẽ không phải nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ nữa.
Hôm nay cô lại làm sai một việc. Nhưng giờ cô đã quá mệt, không còn sức để nghĩ nữa. Nhiếp Vũ Thịnh sẽ đánh giá về cô thế nào, cô không đoán được, cũng không dám nghĩ ngợi, chỉ để lại một tờ giấy rồi vội vàng bỏ đi. Cô sẽ mãi mãi không bao giờ quên khoảnh khắc Nhiếp Vũ Thịnh đẩy cô ra, chăm chú nhìn cô. Cằm anh bầm tím, gương mặt anh có phần biến dạng vì bị thương, nhưng trong mắt cô, Nhiếp Vũ Thịnh vẫn luôn đẹp trai như thế, bất kể lúc nào, bất kể ở đâu. Trong mắt anh phản chiếu hình ảnh cô, anh giống như đứa trẻ mới tỉnh dậy từ giấc mộng, cứ đăm đăm nhìn cô đầy bất lực và tuyệt vọng.
Cuối cùng anh chạy vào phòng ngủ, sập cửa đánh “rầm” một tiếng. Nghe thấy tiếng khoá cửa, cô cảm thấy cả trái tim lạnh buốt đi. Cô đã làm gì? Rốt cuộc cô đang làm gì? Tại sao anh lại hôn cô? Anh hôn vì thấy thương hại cô, còn cô thì sao? Cô lại muốn lợi dụng sự thương hại ấy. Không, thật ra cô biết, là bản thân cô không kìm lòng được. Đau đớn thay, bảy năm qua, chưa một khoảnh khắc nào cô ngừng nhớ anh, thế nên khi anh hôn, cô không còn chút lý trí nào nữa.
Cô đã lặng lẽ bỏ đi như một tên trộm, trên đời này còn việc gì đáng xấu hổ hơn trộm cắp nữa. Đàm Tĩnh, mày muốn sai càng thêm sai nữa ư?
Những nỗi khổ suốt bảy năm qua, những báo ứng trong bảy năm trời, còn chưa đủ sao
Cô cúi đầu bước xuống xe, chầm chậm đi về phía bệnh viện. Phía sau khu nhà khám bệnh là dãy phòng bệnh, rất đông người qua lại, một giọt nước lạnh lẽo từ tán ô bắn vào cánh tay cô, nhưng cô chẳng cảm thấy gì cả. Thân thể cô bây giờ còn lạnh hơn hầm nước đá, máu nóng và thân nhiệt dường như đều đã chảy đi đâu mất. Đầu óc cô trống rỗng, dạ dày cũng trống rỗng, cô đờ đẫn bước vào thang máy, dựa cả người vào tường.
Đàm Tĩnh đừng ấu trĩ nữa, bài học kinh nghiệm bảy năm qua là quá đủ rồi, hãy coi như mọi thứ chưa từng xảy ra! Con mày còn đang nằm trên giường bệnh đợi phẫu thuật, Tôn Chí Quân lại bị bắt đến đồn cảnh sát, mọi thứ đang chờ mày giải quyết. Mày không có thời gian hồi tưởng quá khứ, cũng không nên nghĩ ngợi vẩn vơ tìm hiểu ý nghĩa của nụ hôn cách đây một tiếng nữa, nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Giờ cô phải dọn dẹp hậu quả Tôn Chí Quân gây ra, giờ cô phải chăm sóc con, giờ cô phải quên Nhiếp Vũ Thịnh một lần nữa.
Thấy bộ dạng của Đàm Tĩnh, Vương Vũ Linh giật thốt mình, hỏi: “Mưa to như vậy, sao cậu không trú một lát rồi hẵng về?”
Đàm Tĩnh hoảng hốt cười cười, Vương Vũ Linh đưa cho cô chiếc khăn mặt, nói chiều nay Tôn Bình có tỉnh lại một lúc, gọi mẹ nhưng không thấy, thế là lại ngủ. Đàm Tĩnh thấy vô cùng áy náy nhưng cô biết tay mình lạnh, không dám chạm vào con. Vương Vũ Linh đã lấy sẵn hai phích nước, giờ đang đổ nước nóng ra chậu bảo cô mau đi rửa ráy, thay quần áo ướt ra.
Vào phòng vệ sinh, Đàm Tĩnh soi gương, thấy mặt vẫn sưng vù. Cái tát của Tôn Chí Quân vừa chuẩn vừa mạnh khiến cô choáng váng cả đầu óc, cũng khiến cô hoàn toàn thất vọng. Trước đây tuy anh ta đối xử không tốt nhưng chưa

bao giờ đánh cô, dù khi uống say không cẩn thận va phải cô thì cũng chỉ là vô ý. Cô đã giải thích gãy lưỡi về hình thức trợ cấp của công ty CM, nhưng anh ta chỉ truy hỏi một câu: “Rủi ro lớn như vậy, tại sao cô lại đồng ý?”
“Cứ kéo dài thì con không sống được.”
“Tại sao cô không bàn bạc với tôi?”
“Không phải hôm nay gọi anh đến rồi sao? Hơn nữa bàn với anh thì có tác dụng gì? Ngoài đòi tiền ra, anh có quan tâm đến việc gì đâu?”
Có lẽ chính câu nói này đã chọc giận anh ta, cũng có thể vì một chuyện khác, lúc đó anh ta đột nhiên cúi xuống nhìn tấm thẻ dán ở đầu giường, có tên của bác sĩ điều trị chính.
Nhiếp Vũ Thịnh.
Thẻ viết rất rõ, bệnh nhân Tôn Bình, bác sĩ chính Nhiếp Vũ Thịnh.
Khả

năng trùng họ tên là rất thấp, ngay cô cũng không thể thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là ngẫu nhiê...

Từ Khóa
Bình Luận Góp Ý

↑↑ Cùng chuyên mục
» ( Đăng 3252 ngày trước)
» Tổng Hợp Post Me Ola 11/9/2014 ( Đăng 3253 ngày trước)
» Cuồng kết hôn Uông Bồng Khiết ( Đăng 3253 ngày trước)
» Đường Tâm Thục Nữ ( Đăng 3253 ngày trước)
» Truyện Bên cạnh thiên đường ( Đăng 3253 ngày trước)
Trang:12»
Bài viết ngẫu nhiên
XtGem.com
» TRUNG TÂM HỖ TRỢ.
» T.T Báo Lỗi - Hỗ Trợ - Góp Ý