| Đã Có Tôi Bên Em» Xếp hạng: ![]() » Đánh giá: 4.5/5,10 bình chọn » Đăng lúc: 13/06/16 17:24:16 » Đăng bởi: Trung Hi » Chia Sẻ: ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
– Con biết rồi, con lập tức trở về.
Tử Phong tắt điện thoại, môi vẫn cong lên giữ nguyên một nụ cười. Chỉ cần nhắc đến Thiên Tư tùy lúc anh đều có thể nở một nụ cười.
Xe Tử Phong nhanh chóng đi vào nhà bãi đỗ xe của biệt thự họ Du. Tâm trạng Tử Phong có chút kích động, bước đi cũng dài hơn bình thường.
Điều làm anh ngạc nhiên chính là vừa bước vào phòng khách lại thấy bà Nhã Nhàn ngồi đó cùng Hạo Minh. Cậu ta cũng ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau cả hai sững sốt một lúc mới gật đầu chào đối phương.
– Con về rồi, ngồi với Hạo Minh một lúc đi để mẹ đi nấu chút gì cho Thiên Tư lót dạ, nhìn con bé xanh xao quá._bà Nhã Nhàn nhìn thấy anh, liền đứng dậy mỉm cười đưa ra một cái cớ rời đi.
Tử Phong thoáng bất động một lúc, bước chân anh rõ ràng không muốn dừng lại mà chính là muốn đến lập tức bên cạnh Thiên Tư. Khi nghe bà Nhã Nhàn đề nghị, anh không khỏi nhíu mày nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
– Được rồi, mẹ đi đi.
Tử Phong ngồi xuống đối diện Hạo Minh. Lúc nãy khi đến bãi đậu xe, anh đã thấy xe Hạo Minh gặp cậu ta trong nhà anh cũng không cảm thấy lạ. Chẳng qua, anh nghĩ cậu ta hiện tại phải ngồi cùng Thiên Tư mới đúng, không nghĩ tới cậu ta còn có thể ngồi ở đây.
– Đến thăm Thiên Tư à, tại sao không lên?
Hạo Minh mở mắt kinh ngạc, ánh mắt dao động rất nhanh trở về trạng thái thản nhiên. Cậu ta cũng không nghĩ anh lại thoải mái muốn cậu ta gặp Thiên Tư.
– Tôi nghĩ để cô ấy tốt hơn mới gặp mặt. Hôm nay tôi đưa Hạnh Nghi đến.
– Cậu nghĩ cô ấy sẽ không tha thứ cho cậu sao?_Tử Phong ngồi bắt chéo chân, bộ dáng vô cùng thản nhiên giống như nói chuyện phiếm thông thường.
Hạo Minh cũng không ngờ anh lại hỏi thẳng như vậy khiến cậu ta có chút bối rối nhưng cũng rất thuận ý gật đầu.
– Có thể như vậy.
– Cậu lo nghĩ quá nhiều rồi, Thiên Tư chưa bao giờ ôm hận một ai cả kể cả…ba cậu.
– Tôi biết nhưng tôi không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra._hai tay Hạo Minh đan chặt giống như có một băn khoăn vẫn chưa gỡ bỏ được.
Đáy mắt Tử Phong dao động, anh khẽ nhếch lên một nụ cười. Cậu ta là áy náy sao? Con người cậu ta từ trước đến giờ có bao nhiêu kiêu ngạo đặc biệt là trước mặt anh. Hôm nay cư nhiên ở trước mặt anh nói những lời này, anh đang hoài nghi tai mình nghe nhầm.
– Cậu là đang áy náy sao?
– Tôi…
Hạo Minh không khỏi sửng sốt nhưng lại nở một nụ cười có chút khổ sở. Cậu ta cũng không thể chối bỏ cảm xúc này của bản thân.
Tử Phong không chờ đáp án mà lảng sang một chuyện khác:
– Tôi muốn biết ông Hoàng Thịnh đối với ba mẹ cậu là loại quan hệ gì?
Từ trước đến giờ, anh vẫn nghĩ quan hệ ông Hoàng Thịnh không chỉ là một trợ lí nhỏ nhoi.
Hạo Minh sửng sốt, ánh mắt thoáng cái trầm xuống mang theo một nỗi ảm đạm.
– Ông ấy là bạn của mẹ tôi từ lúc nhỏ, cũng là con của trợ lí của ông ngoại tôi. Từ nhỏ hai người họ đã thân thiết. Đến khi ông ngoại giao hết phần gia sản cho ba tôi quản lí, chú Thịnh cũng thay thế ba chú ấy đứng tại vị trí đó chưa bao giờ thay đổi. Chỉ có điều ông ấy hi sinh như vậy là vì mẹ tôi không phải vì ba tôi. Tôi biết giữa ba người họ là một loại tình cảm phức tạp.
Chính vì lẽ đó mà Hoàng Thịnh đối xử với Hạo Minh vô cùng tốt, chỉ là chức trách này không phải của ông ta.
Tử Phong nhất thời kinh ngạc, anh nhìn sự hi sinh của người đàn ông kia vẫn nghĩ là vì lòng trung thành không nghĩ tới lại là một chữ “yêu”. Nếu đã như thế quyết định không truy cứu của anh cũng có phần đúng rồi. Yêu thì không có sai hay đúng chỉ là mỗi người có cách thể hiện tình yêu khác nhau mà thôi. Với ông Hạo Ưng là vì yêu sinh hận mà tổn hại mạng người, còn đối với ông Hoàng Thịnh là muốn người mình yêu được vui sẵn sàng che lấp tất cả tội lỗi của một người được xem là người giữ trái tim người mình yêu. Đó cũng là một loại mù quáng không lối thoát. Tử Phong khẽ thở dài.
—————————————————
Trong căn phòng, sắc lam bao phủ cũng có hai cô gái ngồi trên giường bệnh. Thiên Tư lộ ra bộ dạng mệt mỏi, mặc bộ đồ thường ở nhà, mái tóc thả tự nhiên. Hạnh Nghi cũng ngồi một bên nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế ngồi cho Thiên Tư. Khi Hạnh Nghi vừa được bà Nhã Nhàn dẫn vào phòng thì đã thấy Thiên Tư đã tỉnh, đang cố chống tay ngồi dậy. Không chỉ có cô vui mừng mà bà Nhã Nhàn cũng thật kích động, chạy đến nắm tay Thiên Tư hỏi han một lúc đến khi hốc mắt hồng hồng mới đóng cửa nhường lại không gian cho hai chị em. Thiên Tư cũng không khỏi kinh ngạc khi vừa tỉnh dậy thì lại thấy Hạnh Nghi. Khi cô tỉnh lại, bên trong căn phòng sáng sủa cũng chỉ có một mình cô, cô muốn đến bàn gọi điện thoại cho Tử Phong không ngờ còn chưa kịp gọi đã nghe tiếng cửa phòng bị mở ra.
– Chị hai, trong người cảm thấy thế nào rồi?
– Chị không sao chẳng qua thân thể không có sức lực, nghỉ ngơi một hai hôm là không có vấn đề gì rồi._Thiên Tư nở nụ cười yếu ớt, nắm lấy bàn tay Hạnh Nghi.
Hạnh Nghi thoáng cứng ngắt một lúc khi đôi bàn tay mềm mại của Thiên Tư nắm lấy tay cô. Cái cảm giác thân tình này thật khó diễn tả thành lời. Hình như chưa bao giờ cô đặt tâm tư vào những hình ảnh nhỏ nhặt như thế này. Từ nhỏ Thiên Tư đã luôn bao dung, ấm áp như vậy nhưng cô lại chưa hề để tâm đến.
– Thật xin lỗi chị hai!
Thiên Tư ngẩn người, cô không biết Hạnh Nghi tại sao lại xin lỗi.
– Em có lỗi gì màphải xin chứ._Thiên Tư đưa tay vỗ vỗ đầu Hạnh Nghi.
– Em…em lúc trước không nên đối xử với chị lạnh nhạt như vậy._Hạnh Nghi thoáng cái cúi mặt không dám nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của Thiên Tư.
Chỉ cần nhìn sâu vào đôi mắt của Thiên Tư, bản thân Hạnh Nghi lại hiện lên xấu hổ cùng tội lỗi.
– Thiên Trầm…ai…!_Thiên Tư bất đắc dĩ thở dài.
Hạnh Nghi giật mình khi nghe Thiên Tư dùng cái tên trước kia của cô gọi, một cảm giác thân thiết bỗng đổ ập đến. Cảm giác này khiến cô không khỏi xúc động muốn khóc vì nhớ đến ba mẹ, hốc mắt rất nhanh đã ngập nước.
– Chị hai, em rất nhớ ba mẹ!
Hạnh Nghi không kìm được ôm lấy Thiên Tư, nước mắt rất nhanh trào ra, cô chôn mặt trong ngực Thiên Tư không ngừng rơi nước mắt. Thiên Tư sững người nhìn hành động của Hạnh Nghi. Một lúc, Thiên Tư mới nở một nụ cười nhẹ đưa tay vừa vỗ nhẹ lưng, vừa vuốt tóc Hạnh Nghi giống như một lời an ủi.
– Chị biết, chị cũng rất nhớ. Chính vì nhớ nên chúng ta càng phải sống hạnh phúc để ba mẹ ở nơi đó cũng có thể mỉm cười.
Hạnh Nghi ngẩng đầu, dùng đôi mắt ngập nước nhìn Thiên Tư.
– Ba mẹ sẽ không trách em có phải không?
– Sẽ không._Thiên Tư mỉm cười rất dịu dàng.
Hạnh Nghi lại lần nữa ôm chặt lấy Thiên Tư, cô đúng là đã lâu không có ai thân thiết như vậy để ôm mà khóc lên. Để cô chia sẻ cảm giác nhớ ba mẹ cùng tưởng niệm về cuộc sống hạnh phúc trước kia. Trong phúc chốc, căn phòng trở nên im lặng chỉ nghe vài tiếng sụt sịt do khóc, Thiên Tư cảm thấy sóng mũi cay cay, khóe mắt cũng đỏ lên nhưng trên môi lại là một nụ cười hạnh phúc.
Đang lúc hai người ôm nhau, tiếng cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Hạnh Nghi cũng không có ngẩng đầu ngồi dậy, Thiên Tư cũng không đẩy cô ra. Giọng nói yếu ớt của Thiên Tư vang lên:
– Cửa không khóa, mời vào!
Cửa phòng bị mở ra, Tử Phong một thân tây trang bước vào, phía sau là Hạo Minh. Tử Phong sững sờ một lúc khi nhìn hai người đang ngồi ở bên giường ôm nhau. Hạo Minh cũng thoáng nhíu mày nhìn một màn này.
– Anh Tử Phong!_Thiên Tư cố kéo khóe môi cười gượng gạo, đưa tay vỗ lưng Hạnh Nghi.
– Ừ, em có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?_Tử Phong cũng nở một nụ cười, đi sang phía bên kia giường, ngồi bên cạnh Thiên Tư.
Lúc này Hạnh Nghi mới buông Thiên Tư ra, dùng tay lau đi nước mắt. Thiên Tư cũng nhẹ nhàng mỉm cười nhìn cô rồi mới quay sang Tử Phong điềm đạm trả lời.
– Em không sao, đã khỏe hơn rất nhiều rồi.
Thiên Tư nói xong, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt Hạo Minh đang đứng ở cửa phòng. Cô hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng nở một nụ cười, hướng Hạo Minh gật đầu chào.
– Anh đến thăm người bệnh, tại sao lại đứng ở cửa không lẽ định bắt em gái của em về sao?_cô mở miệng nói chuyện không chút miễn cưỡng kèm theo chút vui đùa.
Hạnh Nghi cũng không nghĩ đến Hạo Minh sẽ lên đây, khi nãy cô có bảo cậu ta cùng lên nhưng cậu ta đã từ chối. Hạo Minh cũng bất ngờ trước câu nói của Thiên Tư. Cậu ta không nghĩ cô một chút hận ý trong mắt đối với cậu ta đều không tồn tại, lại thản nhiên nói đùa. Hạo Minh nở một nụ cười không mấy tự nhiên.
– Anh cũng định như vậy nhưng có lẽ…người nào đó còn chưa muốn đi, anh cũng không bắt được._nói xong cậu ta liếc nhìn Hạnh Nghi mỉm cười.
Hạnh Nghi lại trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng sau đó...



