| Đã Có Tôi Bên Em» Xếp hạng: ![]() » Đánh giá: 4.5/5,10 bình chọn » Đăng lúc: 13/06/16 17:24:16 » Đăng bởi: Trung Hi » Chia Sẻ: ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
– Cảm ơn anh đã nhường.
– Không có gì, tôi không nghĩ sẽ tranh đồ cùng phụ nữ._Trịnh Bằng cười cười.
Cô gái đứng đó chờ nữ bán hàng gói lại đồng hồ. Trịnh Bằng cũng đi đến gian hàng kế tiếp chọn một cái đồng hồ khác.
Điện thoại cô gái vang lên nhạc chuông nhưng là bằng tiếng Việt. Trịnh Bằng nhếch lên một nụ cười. Cô gái bắt máy nói chuyện bằng tiếng Việt thuần thục.
– Alo! Anh hai, em đang bận việc, anh không cần thúc giục em nhất định sẽ đến.
– Em nhất định phải đến đấy. Anh muốn giới thiệu em cho em một người.
– Em đã lớn tự biết lựa chọn, anh không cần quản nhiều như vậy._cô gái thở dài một hơi, gương mặt vặn vẹo.
Cô gái khẽ liếc Trịnh Bằng đang đứng cách cô không xa, gương mặt nghiêm túc chọn đồ. Vừa vặn lúc anh cũng quay sang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, anh chỉ gật đầu cười rồi quay đi. Cô cũng không nhìn anh nữa.
Trịnh Bằng khẽ liếc nhìn, anh không khỏi buồn cười. Ở đất người gặp được đồng hương cũng là một việc vui mừng.
– Em thì lựa chọn cái gì, suốt ngày chỉ nghiên cứu với chả bệnh nhân. Anh nghĩ chắc sau này em nhìn trúng người bệnh nhân nào có phải mang họa rồi không?_người anh trai thân yêu này của cô không ngừng lải nhải.
– Anh hai, anh có thể có suy nghĩ tử tế một chút được không? Không phải anh cũng là bác sĩ sao, tại sao lại có thể lấy chính nghề nghiệp anh chọn ra chế nhạo em như thế? Chị dâu lúc trước không phải là bệnh nhân của anh đấy chứ?_cô vừa buồn cười vừa bực mình.
Người bên kia đầu dây trầm mặc một lúc giống như là không có gì để nói. Trịnh Bằng cũng vì câu này của cô gái mà có chút buồn cười, vai anh hơi run lên. Cô liếc anh một cái. Anh cười tức là hiểu, cũng có nghĩa anh là người Việt. Một lúc sau lại nghe một giọng nói có phần mất tự nhiên vang lên trong điện thoại.
– Đúng vậy, chị dâu em là sai khớp chân mới gặp được anh.
Trịnh Bằng không nghe thấy nười bên kia nói gì chỉ thấy cô bật cười rất tự nhiên:
– Phì…anh hai…anh thật là gian xảo. Em đang nghĩ lúc đó chắc anh kéo dài thời gian điều trị rồi nên mới cùng chị dâu phát sinh tình cảm.
Người bên kia đầu dây thở dài một cái, sau đó tuyên bố một câu:
– Đây chính là yêu sách dùng để lấy về một người vợ. Hà Lam anh nói cho em biết nếu buổi tiệc này em không đến thì đừng đến tìm anh nữa.
Điện thoại bị tắt ngang, Hà Lam nhíu mày còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe nữ bán hàng lên tiếng:
– Thưa cô, hàng đã gói xong.
– Cảm ơn!
Hà Lam rút tiền ra thanh toán, cô nhanh chóng rời đi. Cô hơi dừng một chút, ngẩng đầu hướng anh từ biệt.
– Cảm ơn anh về chiếc đồng hồ, còn nữa lần sau đừng nghe lén người ta nói chuyện._Hà Lam nói tiếng Việt.
Trịnh Bằng ngây ngốc gật đầu. Anh vừa kinh ngạc vừa buồn cười. Không nhịn được nữa nên bật cười. Cô đi xa dần nhưng còn nghe tiếng cười thanh thúy của Trịnh Bằng. Thật ra, đôi môi của cô cũng cong lên một nụ cười chỉ là anh không thấy. Cô lại khôngđể ý đến phía sau có một ánh mắt đầy tình ý nhìn theo. Trịnh Bằng cũng nhanh chóng thanh toán xong chiếc đồng hồ của bản thân chọn rồi rời đi. Hai người đi về hai hướng khác nhau nhẫn tưởng sẽ không gặp lại.
Rồi sinh nhật Khả Chiêu cũng qua đi. Vài tháng sau, trong buổi tiệc công diễn bộ sưu tập mới của Hiểu Vân. Trịnh Bằng thay Tử Phong đến dự. Buổi tiệc như thế anh đến dự cũng không ít nhưng có điều làm anh không ngờ tới chính là cô gái anh gặp ngày hôm đó cũng đến thậm chí còn thay nhân vật chính là Hiểu Vân tiếp đãi khách mời. Trịnh Bằng sững sờ một lúc mới hồi phục tinh thần. Anh nói vài lời khách sáo cùng Hiểu Vân và Hà Nghiệp. Bọn họ không nói nhiều, bỗng anh nghe Hà Nghiệp gọi một cái tên:
– Hà Lam, em đưa giám đốc Trịnh đến chỗ ngồi cạnh Khả Chiêu đi.
Trịnh Bằng cùng Hà Lam chạm mắt, chỉ thấy Hà Lam ngây người nhìn anh. Cô đứng đó không có di chuyển. Hà Nghiệp cùng Hiểu Vân khó hiểu nhìn Hà Lam. Hai người lại chuyển tia nhìn về phía Trịnh Bằng. Chỉ thấy trên môi Trịnh Bằng câu dẫn lên một nụ cười, gật đầu chào Hà Lam. Hà Lam cái tên này anh mãi không quên. Hà Lam lúc này mới hồi phục tinh thần cười cười đi đến, đưa tay chào hỏi.:
– Là anh sao, chúng ta thật có duyên. Tôi là Hà Lam.
– Phải thật có duyên. Tôi là Trịnh Bằng._anh mỉm cười bắt tay với cô, xúc cảm kì lạ lan truyền theo bàn tay.
Trịnh Bằng cũng nhanh chóng theo Hà Lam đi vào hàng ghế ngồi xem buổi công diễn. Anh cũng thấy Khả Chiêu đến. Hôm nay cũng có Y Ngân xuất hiện, anh không nghĩ Khả Chiêu cũng đến. Buổi công diễn rất thành công, sau khi kết thúc buổi công diễn Trịnh Bằng rời khỏi đó. Anh hơi khó hiểu vì đã không còn thấy bóng dáng Hà Lam. Anh lại lắc đầu cho qua. Nếu hữu duyên sẽ gặp lại.
Cách cả mấy năm sau, Trịnh Bằng được điều về nước công tác. Không chỉ là vì công tác mà là vì điều tra thân thế của một người con gái. Anh chưa từng thấy Tử Phong nghiêm túc đi quan tâm đến một người con gái nào như vậy. Anh là cận vệ được giữ bí mật nhất không để lộ thân phận, là ở khu vực của ông Doãn Hạo Ưng ngấm ngầm điều tra. Với thân phận người thừa kế nhà họ Trịnh anh càng dễ làm việc cũng chẳng ai nghi ngờ. Anh nhẫn tưởng Tử Phong sẽ không lưu luyến bất cứ tình cảm gì với cô gái vừa mới chạm mặt- Tâm Di. Trịnh Bằng không ngờ khi trở về Tử Phong lại giao cho anh đi điều tra thân phận cô gái này còn nhờ anh âm thầm bảo vệ. Tử Phong thậm chí còn trao một nụ hôn cho cô gái chưa quen bao lâu này. Dù biết anh quan sát và âm thầm bảo vệ Tâm Di nhưng Tử Phong vẫn làm như vậy, đủ thấy Tử Phong thật sự để tâm đến cô gái này. Thậm chí Tử Phong không màng đến ánh nhìn của mọi người ôm Tâm Di rời khỏi buổi tiệc của Khả Chiêu. Đây là những tiếp xúc gần gũi mà Trịnh Bằng chưa từng thấy. Không ngờ cô lại là hôn thê của Tử Phong. Chuyện bảo vệ cho Tâm Di cũng giao cho anh từ đó. Khi Trịnh Bằng nhìn thấy Hạo Minh tiếp cận Tâm Di thì trong lòng dâng lên lo lắng thay cho Tử Phong. Tử Phong bắt đầu rung động với Tâm Di nếu để Hạo Minh tiếp cận chỉ sợ Tử Phong sẽ không được yên ổn. Trịnh Bằng lo là như thế nhưng mọi chuyện cũng không diễn ra đến mức quá xấu. Anh vẫn luôn âm thầm như vậy thay Tử Phong bảo vệ Tâm Di nhưng Tử Phong không cho phép anh xuất hiện. Tử Phong muốn rèn cho Tâm Di đức tính kiên cường, chịu nhẫn để một ngày về đúng với cương vị của mình. Điều này Trịnh Bằng có thể hiểu.
Có một ngày Trịnh Bằng nhìn thấy Tử Phong ôm cô gái ấy trong mưa. Anh không biết lấy từ gì để hình dung, là bá đạo cũng có, ôn nhu cũng có mà đau lòng cũng có. Kể từ đó anh đã biết không có ai có thể thay thế cô gái này trong lòng Tử Phong nữa. Đến một hôm, cô gái mang tên Tâm Di chịu một cái tát của Y Ngân anh không khỏi sợ hãi. Anh không nhìn thấy nước mắt của Tâm Di rơi, cô đúng là kiên cường như Tử Phong nói. Anh cũng chỉ có thể đứng sau, muốn ra mặt giải quyết lấy thân phận một sinh viên đi ngang qua cũng được. Đáng tiếc, anh phát hiện nơi đó còn có mặt của Hạnh Nghi và Hạo Minh. Anh nhanh chóng rời đi nhưng anh biết Hạo Minh đã phát hiện ra.
Trịnh Bằng nhớ có một ngày, anh theo Thiên Tư đến thư viện. Thấy cô an ổn anh đã muốn rời đi nhưng lại nghe tiếng một cô gái xỉ nhục Tâm Di đến thậm tệ, còn thách thức uy quyền của Tử Phong. Anh không khỏi mắng cô gái này ngu ngốc. Quả nhiên khi Trịnh Bằng vừa nói tin này ra Tử Phong tức đến nổi không cho cô gái này xuất hiện lại, cho dù gặp Tâm Di ngoài đường cũng không được. Tử Phong giống như thật sự tức giận. Bây giờ Trịnh Bằng đã biết tổn hại đến Tâm Di ai cũng không được sống tốt, anh lại không hiểu tại sao Y Ngân đã tát Thiên Tư một cái tát mà Tử Phong cũng không đá động đến, nhưng anh không hỏi.
Cũng có lúc Trịnh Bằng bất lực. Anh không phải thần thánh dĩ nhiên sẽ có lúc thất bại. Anh bị đánh ngất Tâm Di bị bắt đi. Anh nhìn thấy Tử Phong suy sụp, còn nhìn thấy một tia sợ hãi ngập tràn nơi đáy mắt Tử Phong. Anh biết nếu Tâm Di xảy ra chuyện Tử Phong sẽ không còn là Tử Phong. May mắn thay cô không sao, nhưng lần đầu tiên anh thấy Tử Phong kiệt sức ngất đi trước cửa phòng cấp cứu. Toàn thân Tử Phong trầy xước, gương mặt hóc hác vô cùng. Tử Phong lần này đã thật sự ra tay, khiến Y Ngân không còn đường lui. Đáng tiếc cô gái này vẫn cứng đầu hợp tác cùng Hạo Minh. Tử Phong cũng không đá động đến nữa. Trịnh Bằng kinh ngạc, anh đang nghĩ Tử Phong có phải vì xiêu lòng bởi tình yêu của Y Ngân nên mới không đành lòng ra tay. Sự thật anh không rõ cũng không dám suy đoán, chỉ thấy ngày hôm sau khóe miệng của Tử Phong cùng Khả Chiêu bầm tím. Trịnh Bằng đã hiểu.
Thấy Tâm Di cùng Tử Phong lại vui vẻ. Trịnh Bằng không khỏi vui mừng. Đột nhiên Tử Phong bảo anh ra sân bay đón một vị bác sĩ tâm lí, nghe nói là được Tử Phong mời về để điều trị cho Tâm Di. Trịnh Bằng nghĩ cũng lạ, bác sĩ Join không phải y thuật rất cao sao, tại sa...



