| Truyện Cái đồ con nít! Anh yêu em» Xếp hạng: ![]() » Đánh giá: 4.5/5,10 bình chọn » Đăng lúc: 13/06/16 17:58:36 » Đăng bởi: Trung Hi » Chia Sẻ: ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Truyện Cái đồ con nít! Anh yêu em
– Tên Truyện: Cái đồ con nít! Anh yêu em
– Tình Trạng: Hoàn Thành
– Update: TruyenVip.Pro
Chapter 1 : kí ức bạc màu
Trên ngọn đồi xa xa phía sau làng là nơi có cánh đồng mọc toàn hoa tường vi trắng …
” Tịnh…tôi thích cậu ! “
” Tôi cũng vậy ! “
” Hay quá ! Hihihi “
2 cái bóng bé nhỏ ngồi dưới góc cây cao đứng giữa cánh đồng tường vi . Tán lá xanh um toả bóng mát xuống mặt đất …
” Tịnh …tớ phải theo ba mẹ chuyển lên thành phố *** sống …”
“…”
” Nhưng tớ sẽ về đây để gặp lại cậu !”
“Cậu có chắc không ?”
” Có…tôi hứa…vì tôi rất thích cậu !”
” Được , tôi sẽ chờ nhưng nếu 4 năm sau mà cậu vẫn chưa quay về thì tôi sẽ tìm ra cậu dù cậu đang ở nơi đâu . Và , tôi sẽ hỏi tội cậu đó !”
…
Vù …vù…vù…Những cơn gió mang hương vị của mùa thu thổi trên cánh đồng mang sắc trắng tinh khôi của hoa tường vi . Từng cánh tường vi thả mình theo gió , bay mãi lên nền trời xanh thăm thẳm . Cảnh sắc đấy thật đẹp nhưng cũng mang lại cho người khác một nỗi buồn man mác …
Sau đó , cậu bé kia ra đi bỏ lại cô bé ấy . Cứ đến chủ nhật , cậu bé lại gửi thư về cho cô bé , kể tất cả mọi chuyện xảy ra trong tuần cho cô bé . Cô bé cảm thấy vui và an lòng vì chắc rằng cậu bé vẫn còn nhớ tới cô bé , mảnh đất này cùng lời hứa hôm nào. Nhưng , lạ thay , 1 năm sau , cậu bé không hề gửi một lá thư nào cho cô bé nữa…không thứ gì cả . Cô bé cảm thấy buồn lắm . Cô sợ cậu bé quên cô , quên luôn lời hứa và hơn hết , cô sợ mình sẽ mất đi người bạn mà mình hằng yêu quí . Thế nhưng , cô vì giữ lời hừa nên vẫn chờ , chờ trong hi vọng…4 năm thắm thoát qua mau…
Một cô bé với mái tóc dài quá vai đen tuyền , gương mặt xinh đẹp , đôi mắt to tròn
làn da trắng hồng , thân hình cân đối đang sải bước chân trên hành lang của dãy phòng học khối 11 nhuộm màu vàng ươm của nắng . Bọn nam sinh đều bị cô thu hút , phải ngoảnh đầu lại , dõi theo rồi ngây người ra .
Renggggg!!!! Tiếng chuông giòn giã báo hiệu giờ vào lớp vang lên khắp trường .
Lớp 11A2 …
Cô Tuyết – chủ nhiệm lớp bước vào , theo sau là cô bé ban nãy . Cô đặt giỏ xách lên bàn xong cầm lấy micro , nói :
_ Lớp chúng ta có thêm thành viên mới là em Lưu Lam Tịnh . Tịnh từ thành phố khác chuyển sang học . Bạn ấy còn nhiều điều chưa biết , các em hãy làm quen , giúp đỡ bạn ấy nhé !
Cả lớp vỗ tay , bọn con trai có vẻ thích thú lắm . Tịnh cúi đầu chào rồi nở nụ cười thân thiện . Tịnh được cô xếp chỗ vào chiếc bàn trống áp chót . Mấy tiết học liền , kể cả giờ giải lao , Tịnh bị lũ con trai bám theo khiến cô nàng khó chịu vô cùng . Đã vậy , đám con gái cứ bàn tán rì rầm , dường như chúng có ấn tượng xấu về Tịnh . Có 1 tên đến tán tỉnh cô :
_ Em là lính mới vô sao ? Chu choa , em đẹp vậy có muốn đi chơi với anh hông ?
Tịnh im lặng , chẳng thèm đáp lại , cứ ngồi nhìn cửa sổ , ánh mắt u uất , xa xăm như đang tìm kiếm cái gì đó .
_ Em không nói gì , vậy đồng ý rồi phải không ? – Tên ban nãy nói tiếp rồi lấy tay vuốt tóc Tịnh .
Bỗng , Tịnh lấy chân đá hắn một cú đau điếng . Ai cũng há hốc miệng , ngỡ ngàng , họ cứ tưởng Tịnh nhút nhát , tiểu thư lắm chứ . Tên xoa đầu đứng dậy , chửi bới :
_ Con khốn ! Mày tưởng đẹp là ngon hả ?
Tịnh tiến tới , ánh mắt lạnh băng :
_ Mày gọi tao bằng 2 từ “con khốn” ? Thế thằng ngu nào vừa mới tán tỉnh con khốn này vậy ? Đừng có chơi tao ! Thằng đần ! Biến đi cho khuất mắt tao !
Hắn chết cứng trước phản ứng của Tịnh . Tịnh trầm lặng nhưng một khi đã nổi điên lên thì khó ai ngăn nổi . Người duy nhất dập tắt được ngọn lửa giận dữ bùng lên của Tịnh là Thắng . Mọi người chung quanh tròn mắt ra nhìn . Chợt ,…
_ Bộp bộp bộp !! Tiếng vỗ tay vang lên , 1 nhỏ dễ thương bước ra ._Good ! Mình thích cậu rồi đó ! Làm bạn mình nhé !- nhỏ nói , đưa tay về phía Tịnh .
Tịnh nắm tay nhỏ , cười :
_ OK !
_ Mình tên Đan Liên , bạn là Tịnh phải không ?
_ Ừ .
…
Chiều hôm đó , Tịnh vội vã chạy về nhà để kịp nấu bữa ăn tối . Cô từ tỉnh khác chuyển sang nên không sống cùng ba mẹ mà ở chung với ông anh ruột , hơn cô tới 12 tuổi . Anh của Tịnh tên Tuấn . Tuy mới 28 tuổi thôi nhưng Tuấn đã là nhà doanh nghiệp trẻ tuổi rất thành công . Anh đẹp trai , xã giao giỏi nên được lòng bạn bè , trở thành mục tiêu của nhiều nàng . Tuấn sẽ hoàn hảo nếu anh bỏ luôn cái tật ưa vứt đồ đạc lung tung ,
làm mọi thứ trong nhà lộn xộn cả lên .
Đứng trước cổng nhà , Tịnh thở gấp . Gọi “nhà” nhưng “dùng từ” biệt thự thì chính xác hơn . Đằng sau cánh cổng đen cao gần 2 mét rưỡi này là căn biệt thự màu nâu đất cổ kính thiết kế theo phong cách Pháp trang nhã , cao 5 tầng có hoa tường vi trắng bao quanh . Tuấn dường như cũng giống Tịnh , thích hoa tường vi trắng .
Tịnh lục tìm chiếc chìa khoá để mở cổng mãi mà chẳng thấy đâu , chắc cô quên mang theo . Khổ nỗi , chuông gọi cửa cũng bị hư, cô suy nghĩ trong chốc lát xong ngó trước nhìn sau xem có ai không rồi đeo chiếc cặp lên vai , bắt đầu…leo cổng . Tịnh đang mặc váy nên gặp không ít khó khăn . Cuối cùng , cô cũng đáp đất an toàn…Đột nhiên …
_ Hahaha , nữ tazdan leo cổng pro thiệt !-giọng ai đấy vọng lên sau lưng Tịnh .
Tịnh giật thót , quay đầu lại . Cô trông thấy tên con trai với bè ngoài cực chuẩn , mặc đồ thể dục , người đẫm mồ hôi , lấm lem bùn đất , đạp xe đạp đang đứng trước cổng nhà cô . Tịnh ngây người ra hồi lâu rồi bình tĩnh đáp :
_ Tôi bức lắm mới leo cổng vào thôi , bạn nói tôi là tazdan thì hơi…
_ Không phải tazdan thì là monkey rồi…hahaha !
_ What ? Mi nói cái gì ?
_ Hê…bộ mặt của cô lúc giận tệ thật ! Thôi , xin lỗi , hạ hoả đi ! Bye !
Hắn nói xong , đạp xe chạy mất bóng . Tịnh cáu lên , tiếng “xin lỗi” ngọt xớt mà miệng hắn lại cười to như cái máy radio bật hết công suất . Tịnh thầm nghĩ nếu không có cánh cổng này ngăn cách cô với hắn thì hắn sẽ biết tay cô . Lúc này , Tuấn mới xuất hiện , khuôn mặt nửa tỉnh nửa mơ , anh ta vừa ngủ dậy . Tịnh đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn Tuấn , gầm gừ .
Chapter 2 : Oan gia .
Sáng hôm sau …
Tịnh đến trường rất sớm , cô vẫn còn bài tập toán chưa giải quyết xong nên muốn tranh thủ thời gian . Tịnh đến chỗ ngồi của mình , đặt cặp xuống ghế , nhẹ nhàng mở cửa sổ . Tịnh thò đầu ra ngoài , gió thổi bay mái tóc của cô , cảm giác thật tuyệt . Cạch ! Tiếng cửa mở . Tịnh quay lại nhìn . Thì ra là Tuệ Trân-người bạn ngồi trên Tịnh . Trân xinh xắn , dễ thương , hoạt bát và là lớp phó văn thể mĩ của lớp . Trân chào Tịnh :
_ Hi Tịnh ! Bạn đến sớm thật đó !
Tịnh cười , đáp :
_ Ừ , bạn cũng vậy mà !
_ Hì , tại tới phiên tớ trực thôi , bình thường không như vầy đâu ! Vả lại , tớ hi vọng được nhìn thấy Devil group sớm hơn chút !
_ Devil group ?
Tịnh tròn xoe mắt . Cô là lính mới , chưa biết Devil group – nhóm hot nhất trường của mình . Devil group có 4 thành viên : 3 nam , 1 nữ . Họ học giỏi , gia cảnh giàu , ngoại hình vip nên được học sinh trong trường hâm mộ . Chẳng những thế , các trường cấp 3 khác cũng rất thích họ . Đặc biệt , 4 thành viên của Devil group đều là bạn từ thuở nhỏ . Trong đó , thành viên nữ duy nhất : Đan Liên – nhỏ đòi làm bạn Tịnh hôm qua , cùng lớp với Tịnh . Còn lại , thủ lĩnh : Lục Phong – “hạt giống” số 1 của đội bóng rổ , cũng học 11A2 ; Vũ Luân – trạng nguyên trường , biệt danh “từ điển sống” , lớp 11A4 ; Tấn Phát – “sát gái” hạng nhất , thủ môn đội bóng đá , lớp 11A5 .
Trân nói tường tận cho Tịnh hiểu . Cô nàng vừa giải toán vừa nghe nhưng có vẻ chẳng mấy quan tâm . Trân cụt hứng , xụ mặt :
_ Sao dậy Tịnh ? Bạn hình như để tâm đâu đâu !
Tịnh nói :
_ Xin lỗi !
_ Chẳng sao ! Mà cậu sẽ đổi thái độ ngay khi trông thấy 3 anh chàng trong Devil group thôi ! Họ thực sự hấp dẫn !
_ Vậy ư ? Tôi lại nghĩ không thể đâu !
_ Hả ?
_ Tôi ghét con trai !
Tịnh thay đổi thái độ , cô tức giận tới mức ánh mắt trở nên lạnh băng , vô cảm , nó ghê gấp bội lần so với ngày hôm qua . Ánh mắt đó khiến Trân phải sợ hãi , cảm giác như bị thú dữ đe doạ . Bỗng , sân trường trở nên ồn ào hơn mọi khi . Trân reo lên :
_ A , họ tới rồi đó ! Tớ đi nhé !Trân vội vàng chạy đi , cô nàng bị thái độ của Tịnh làm tái xanh mặt mày . Tịnh nhìn bóng Trân khuất dần , cô nghĩ việc chạy theo 1 hot boy nào đó mà có thể hắn chẳng để mắt hay thậm chí quen biết mình thì thật ngớ ngẩn . Bỗng …
_ Ồ ! Nữ tazdan ! Cô là người mới chuyển đến mà Liên kể tôi nghe đó hả ?
Giọng nói quen thuộc vang lên . ” Chính hắn ! ” -Tịnh nghĩ rồi la lên :
_ Thằng khùng dở hơi ! Ta nói ta không phải tazdan mà ! Mà mi học lớp này à ?
_ Hê , you nóng tính quá đó ! Thiếu canxi trầm trọng rồi ! Ừ , tui học lớp này !
_ Cái…cái gì ?!
Tịnh giận run lên nhưng chẳng được bao lâu thì bình tĩnh lại , tiếp tục làm toán , chẳng nói gì nữa . Hắn im lặng , tiến lại bàn của Tịnh , để cặp dưới chân , ngồi phịch xuống . Tịnh ngạc nhiên , ngó bảng tên trên ngực áo của hắn . ” Hắn tên Lục Phong !?” Tịnh đã hiểu ra vấn đề , nếu đúng là Lục Phong thì đâu có gì lạ . Lục Phong học chung lớp với cô mà chỗ trống trong lớp chỉ còn 1-chỗ kế bên Tịnh . Tịnh thở dài , chỉ biết trách sao số mình xui xẻo . Chợt , Phong gác 2 chân lên bàn cái rầm , lôi điện thoại di động ra , đeo tai nghe vào nghe nhạc thoải mái . Tịnh khó chịu nhưng cứ nín thinh , cô thấy đừng dây vô loại người này là tốt hơn cả . Tịnh cứ cặm cụi làm bài mà chẳng để ý rằng Phong quan sát cô nãy giờ . Phong cười :
_ Tịnh…cậu còn thích hoa tường vi trắng chứ ?
Tịnh khựng lại , trơ mắt nhìn Phong . Phong sao mà buồn vậy ? Đây là lần đầu Tịnh gặp Phong , sao Phong biết Tịnh thích hoa tường vi trắng ? Ánh mắt của Phong khiến Tịnh bối rối . Cảm giác thật quen thuộc , Tịnh như nhớ ra điều gì đó mà cô đã lãng quên rất lâu …Tịnh buông bút , rời lớp học nhanh chóng . Cô tha thẩn dạo bước trên dãy hành lang . Gío lùa , mát thật . Các hàng cây xanh cứ đung đưa theo gió , tạo ra âm thanh như tiếng hát . Tịnh yêu gió nhưng sao giờ , nghe tiếng gió mà lòng buồn quá . Bỗng …
_ Tịnh ! Tịnh đúng hông ?
Tịnh giật mình …
” Tịnh…tôi thích cậu ! “
…
” Tịnh …tớ phải theo ba mẹ chuyển lên thành phố *** sống …”
…
” Nhưng tớ sẽ về đây để gặp lại cậu !”
_ Thắng !
Tịnh la lên , quay phắt lại . Trời đất , cô không tin vào mắt mình nữa , đúng là Thắng . Thắng sau bao nhiêu năm vẫn thế , chẳng thay đổi tẹo nào , chỉ khác ở chỗ cao hơn thôi . Tim Tịnh đập dồn dập , cô cảm thấy một thứ gọi là “vui mừng” dâng trào trong mình . Tịnh không phải rất căm thù Thắng về việc cậu ta bỏ rơi cô vào mấy năm trước à ? Tịnh tới đây để trả thù Thắng cơ mà ? Tại sao cô lại vui mừng khi gặp lại cậu ta kia chứ ? Khoé mắt Tịnh cay cay . Cô đỏ mặt , lắp bắp :
_ Thắng…cậu…tớ…đã chờ…_ Thắng ! Con bé đó là ai ?
Tịnh chưa nói hết câu thì một giọng nói oanh vàng , kiêu kì vang lên . Một nhỏ xinh xắn , dáng dấp tiểu thơ , điệu bộ khinh khỉnh bước đến . Tịnh chưa đáp trả thì Thắng chen ngang :
_ A , bạn thuở nhỏ thôi ! Tại lâu không gặp nên nói chuyện chút thôi mà !
Nhỏ đưa tay hất mái tóc :
_ Thật hông dậy ?
_ Thiệt…thiệt mừ ! Tuệ tin mình đi !
Tịnh không tin vào mắt mình nữa . Tính cách của Thắng thay đổi hẳn . Ngày xưa , cậu ta thật thà , hiền lành nhưng cũng mạnh mẽ , luôn bảo vệ , giúp đỡ Tịnh khi cô cần . Vậy mà , bây giờ , cậu ta tỏ vẻ sợ sệt trước con nhỏ tiểu thư đáng ghét ...



