XtGem Forum catalog
WapSite Giải Trí Đa Phương Tiện -ThuGian10s.Xtgem.Com
ShareCode
ĐỌC TRUYỆN
THỦ THUẬT

Đang xem: 1 | Lượt xem: 13659

Truyện Phượt trong cơn bão số 1 và chuyện tình cảm của mình


» Xếp hạng: 4.5 sao
» Đánh giá: 4.5/5,10 bình chọn
» Đăng lúc: 13/06/16 17:57:40
» Đăng bởi: Trung Hi
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo
↓↓

Truyện Phượt trong cơn bão số 1 và chuyện tình cảm của mình


P bơi được 1 lúc thì lạnh quá lên chòi. 2 đứa nằm võng mà ko nói gì nhiều, tranh thủ lúc này mình hỏi lại xem 1 lần nữa nó có nhớ chuyện hôm đó ko, kết hợp với quan sát thái độ, ánh mắt, cử chỉ,.. thì kết luận nó ko nhớ thật. Thở dài, hoá ra P quên thật rồi. Nhưng thôi, yêu đơn phương thế mà lại hay, giống như 1 cao nhân trên voz này đã từng nói: yêu đơn phương giống như tự đái vào chân mình vậy, người khác bảo ta ngu, nhưng ta lại cảm thấy rất ấm áp. Mãi suy nghĩ mông lung thì thằng R (bồ của con U và cũng là người có tiếng nói trong nhóm do nó là lớp trưởng) thông báo mới biết bây giờ là 3h30 chiều, nhóm chuẩn bị về SG. Lúc này mưa đã mạnh hơn kết hợp với cơn gió lạnh tê người, cái áo khoác của mình đã nhường cho P mặc rồi (P ko đem áo khoác, dcm), mình mặc mỗi cái áo thun và áo mưa bên ngoài, lạnh thấu xương. Mình mặc áo mưa, lên xe, đề máy, P ngồi sau lưng, cả đám chuẩn bị về SG mà ko biết rằng bão tố đang chờ trước mặt.

Vừa ra khỏi cổng BCV tới cái đường gì mà 2 bên toàn là cỏ cây, lâu lâu xuất hiện vài cái nhà, đồng ko mông quạnh heo hút…thì bão bắt đầu mạnh dần lên. Ban đầu là những cơn mưa ào ạt kèm theo vài cơn gió thổi mạnh làm xe của mình cứ dạt về 1 hướng. Tiếp theo là gió tạt nước mưa rát hết cả mặt. Tầm nhìn xa của mình lúc này chỉ còn 5m trước mặt. Nhìn tới nhìn lui ko thấy mấy đứa bạn kia đâu, có thể mình chạy quá nhanh. Lúc này chỉ còn mình và P. Bất ngờ gió thổi mạnh + thằng điên trước mặt tự nhiên chạy chậm lại, làm mình lao xuống ruộng con mẹ nó luôn, phải nhờ người kéo lên, may mà P ko sao, P có gì chắc mình dằn vặt lắm. Chạy vật vã 1 lúc hình như P phát hiện ra mình lạnh nên P hỏi:
-P trả áo khoác lại cho K nghe
-Thôi cứ mặc đi, P đang lạnh lắm mà (de’ll hiểu sao lại nói ra câu đó, mình lái xe bao nhiêu gió bão mưa dầm lãnh hết vào người, còn nó ngồi sau lưng đỡ hơn nhiều lắm)
Rồi tự nhiên P vòng 1 tay ôm lấy mình, mình để yên cho P ôm, trong lòng cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều mặc dù bên ngoài lạnh xanh tàu lá chuối. Chạy được 1 lúc nữa thì P ôm mình bằng cả 2 tay, cảm giác của mình lúc đó giống như tôn ngộ không vừa thoát ra khỏi ngũ hành sơn, như Kiều Phong luyện xong Giáng long thập bát chưởng, như chơi dota được godlike, chơi CS cầm awp 1vs5, như sinh viên thi qua môn triết học, như Trư bát giới fvck được chị Hằng…

Chạy tới gần phà CL (còn cách 7km) thì người dân chạy ngược chiều lại thông báo bão mạnh quá phà ngưng hoạt động, ôi đệch, cả đám đây là lần đầu tiên chân ướt chân ráo tới ĐN chơi, ko biết đường đi phải nhìn bản đồ, bây giờ phà ko chạy thì làm sao về SG? Lúc này mình đã lạnh quá, chân tay run lập cập, liền tấp vào lề trú mưa dưới mái hiên, P thì gọi điện thoại cho tụi kia tìm cách thông báo tụi nó đừng đi đến phà nữa. Mình đi tổng cộng là 5 xe, lúc P gọi thì có 2 xe biết đường vòng và đang chạy về sg (ngã ba Vũng Tàu – quốc lộ 51 – SG). Bụng bảo dạ 2 xe đó liều vl, đây là thời điểm bão mạnh nhất, mà sau này nghe kể lại là 2 xe đó phóng nhanh hơn cả moto (mấy chiếc dạng như ducati, cbr đấy ạ). Mình cũng thán phục 2 đứa cầm tài đó luôn, kiểu này cho tụi nó làm nài xe chắc hốt bạc
Còn lại 3 xe: của mình và P, của U và R, và của 1 cặp khác nữa. 2 xe kia đang ở cách phà CL cả chục cây, còn mình và P thì cách chỉ có 7km. Vậy mà tụi nó kêu mình và P quay lại chỗ tụi nó đi rồi cùng về (về đường vòng gì mà tụi nó nói 70km, nghe xong mình bị stun 2s luôn). Lúc này cả mình và P đều đã quá lạnh, P lại đang bị bệnh, nên P gọi cho tụi kia nói lại là đợi bớt mưa rồi sẽ quay lại. Tình hình bây giờ rất là tình hình: bão ko biết khi nào xong, phà ngưng hoạt động, đường về ko biết…đời em lúc này đen như chó mực các bác ạ.
Trong lúc chờ hết mưa thì 2 đứa ngồi trên xe, P ngồi sau đầu gục lên vai, 2 tay ôm chặt lấy mình, mình cũng đưa tay vào trong cái áo mưa đang mặc và cầm lấy 2 bàn tay lạnh ngắt của P, tay của mình mân mê đầu ngón tay của P trong vô thức, P vẫn để yên và vẫn dựa đầu vào vai, hoàn toàn bình thường như ko có gì xảy ra. Có vẻ như trong lúc khốn cùng nhất thì con người ta lại càng tìm đến nhau, tất cả rào cản hoàn toàn bị xoá bỏ, để ko phải một mình đương đầu với những khó khăn quá lớn

Bớt mưa đâu ko thấy, thấy càng ngày mái tôn với dù bay càng nhiều hơn. Đang hăng say mân mê ngón tay của P thì P nói:
-Mình chạy tới chỗ các bạn kia đi K, K chạy nổi ko?
-Tụi nó đang ở đâu.
P đưa cho coi cái tin nhắn tụi kia gửi, đọc địa chỉ lần đầu ko biết là ở đâu, định thần đọc lại lần nữa cũng đếch biết là ở đâu luôn. Ở Đồng Nai này đường sá thế nào làm sao tui biết được đây trời (vừa nghĩ xong sét đánh cái rầm muốn rớt trym ra ngoài, rớt thật chắc đời con kết thúc tại đây, sống ko trym sao sống nổi). Mình nói với P:
-Địa chỉ như vậy làm sao biết ở đâu mà tới
P im lặng vì P cũng ko biết. Mình đề nghị:
-Hay là tụi mình mướn ks ngủ qua đêm, đợi sáng mai hết bão thì về
-Ko được, 2 bạn nữ kia nói với P phải về sớm nếu ko ba mẹ mong.
Cái dcm, hoá ra đây chính là vấn đề. Hồi nãy mưa gió bão bùng mình nói P kêu nguyên đám mướn ks ngủ thì P nói ko được, mình tưởng P sợ mình chở vô ks làm gì P nên mình cũng im (có tật giật mình). Thì ra do 2 con kia nhất quyết đòi về mặc cho mưa gió, 2 thằng con trai lái xe chở 2 con kia ko biết nghĩ gì mà cũng chiều theo tụi nó luôn. Mưa gió bão bùng thế này, ba mẹ phải khuyên con khoan hãy về, đợi qua cơn bão rồi về mới phải. Ba mẹ de’ll gì bắt con mình chạy về lúc đang bão. Mình biết P cũng rất muốn ở lại qua đêm vì P đã lạnh lắm rồi, nhưng vì cả nể các bạn kia nên phải chạy theo, mình là người chở P nên cũng phải đi theo luôn, ko có P là mình mướn mẹ cái ks ngủ qua đêm sáng về sớm rồi, việc de’ll gì phải khổ sở thế này.
Nhưng thôi kệ, tụi nó nói cách phà khoảng chục cây, tức là phải đi ngược về hướng phà, mình suy luận vậy nên lại đề máy xe và phóng về hướng ngược lại cái phà. P ngồi sau lưng ôm mình sát rạt, cảm giác chạy trong mưa mà được ôm từ đằng sau, như phê thuốc lắc í. Chạy 1 hồi khá lâu ko thấy tụi kia ở đâu, mà nhiều khi có đi ngang cũng ko thấy vì tầm nhìn có 5m trước mặt à. Mình thì đã quá lạnh nên nói với P:
-Vào chỗ nào trú mưa nghe P, tui run tay chạy ko nổi rồi
-Uh P cũng lạnh quá.
Vừa thấy cái nhà dân ở bên lề đường, mình vội tấp vào. Nhà này khá rộng, có 1 khoảng sân lớn trước mặt. Dựng xe trong sân, mình thấy trong nhà có 2 ông đang ngồi nhậu (dm sướng vl), mình bước vào định trình bày hoàn cảnh để mong 2 bác thương tình cho vào nhà ngồi đỡ lạnh thì 1 ông (có vẻ là chủ nhà) liền nói:
-Mắc bão hả 2 đứa, vào nhà ngồi đi cho đỡ lạnh
Nói rồi sai đám con cháu trong nhà lấy ghế cho mình và P ngồi. Lát sau 1 bà đi ra (có vẻ là vợ của ông kia) hỏi:
-Đói bụng ko 2 con, dì dọn cơm ra cho ăn nghe.
Nói thật lúc đó mình cảm xúc vl, nhưng lúc như thế này đây mới thấy tình người ấm áp trong cơn bão lạnh giá đang reo hò ngoài kia.
P và mình cũng lịch sự trả lời:
-Dạ ko dì ơi, tụi con mới ăn xong còn no lắm
Nhưng do dì cứ mời mãi nên mình và P cũng ăn lấy nửa chén cho dì vui. Cơm nấu từ gạo rẻ tiền, đồ ăn cũng ko có gì toàn dưa leo với mấy miệng thịt cứng ngắc. Nhưng mình ăn thấy ngon lắm các bác ạ , có vẻ như nồi cơm của gia đình này được pha thêm tình người vào nên mọi thứ đều trở nên thơm ngon và ấm áp

***************
Bây giờ là 6h30’ tối, lúc xuất phát từ BCV là 4h, vậy là đã 2 tiếng rưỡi trôi qua mà cả đám vẫn còn loay hoay ở ĐN. Mình và P được gia đình này tiếp đãi rất hiếu khách, 2 đứa tranh thủ mượn toilet thay quần áo khô (nói thật đi trong bão áo mưa mặc cứ như ko mặc ấy, ướt từ đầu tới chân, ướt luôn cả cái quần xì). Quan trọng là còn 2 xe kia (4 đứa) đang chạy cời cời ngoài trời mưa bão. P có vẻ rất lo cho tụi nó, đang gọi điện và tìm cách hướng dẫn tụi nó tới căn nhà này để cả đám gặp nhau. Thằng con trai cả của vợ chồng chủ nhà trông cao to đen hôi thế mà lại tốt bụng, nó biết đường sá ở ĐN thế nào nên hướng dẫn để P nói lại cho tụi kia tìm đường. Mình công nhận tụi kia trâu thật, chạy thế này mà no ko lạnh, nhìn lại tấm thân èo uột của mình ko đủ để che chở cho P, vừa chạy xe chút đã lạnh run, mình tự ti vl các bác ạ.

Nửa tiếng sau (tức 7h) thì 2 xe kia cũng tìm được căn nhà. Cứ tưởng tụi nó sẽ chịu ở lại nhà này để qua bão đi tiếp, nhưng ko đỡ được các bác à, tụi nó đòi đi ngay. Dcm nó chứ, có cần phải như vậy ko, người ướt như chuột lột từ trên xuống dưới, lạnh run cầm cập, đi là đi thế nào. Mình và P nhìn nhau 1 cái giống như là chịu thua rồi, P chơi với nhóm này thân lắm, tụi nó muốn về và bắt P phải về cùng do để P ở lại DN ko yên tâm, giống như sợ P bị mình ăn thịt ấy. Uổng công mình nãy giờ hỏi bác chủ nhà gần đây có ks ko, 1h bao nhiu tiền, 2h bao nhiu, qua đêm bao nhiu,…

Có biến rồi, tự nhiên P nt rủ mình đi café, thôi mình post tạm file gốc mình gõ trong word chưa chèn emotion vào, đọc đỡ đi, dự là đi xong có chuyện hay kể tiếp các bác nghe. Hứa đấy Phượt trong cơn bão số 1 và chuyện tình cảm của mình – phần 2

Mình về rồi đây, nó hẹn ra quán cafe chỉ vì 1 chuyện ko đâu, nếu các bác muốn biết nội dung của cuộc nói chuyện thì mình sẽ làm 1 quả bonus sau khi viết xong chuyến đi phượt, bây giờ mình xin các bác vài phút để mình gõ tiếp nội dung còn dở dang phía trên

Akay chim cú là thế nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra bình thường, P đã phải chiều theo tụi nó rồi, mình mà bật lại khác nào đối đầu với P. Thôi kệ mẹ, cả đám tụi nó đáng thúc giục ngoài cửa, lại lật đật mặc cái áo khoác ướt nhẹp, trùm thêm cái áo mưa, chào gia đình tốt bụng đó rồi lên xe đi theo tụi nó đi đường vòng về SG (theo cái đường ngã ba VT – quốc lộ 51 – SG ấy). Bên ngoài mưa đỡ hơn khi nãy nhưng vẫn còn lớn, gió vẫn rát mặt, may mà có cái áo khoác P nhường cho mình :(mặc dù áo là của mình), còn P thì ngồi phía sau chả có áo ấm gì, chỉ trùm cái áo mưa lên, đệch mẹ, vẫn biết là tụi kia nó quan tâm P nên mới bắt P về cùng, nhưng mà quan tâm kiểu này có chết dân ko. Cứ để đấy mình và P vào ks thức 1 giấc, à ko, ngủ 1 giấc tới sáng thì đâu có khổ sở thế này, có khi còn sướng nữa chứ. Bạn bè buồn cười vl.

Từ lúc bước ra khỏi nhà, chạy được chừng 500m thì có 1 vũng nước lớn giữa đường, xe của cặp kia chạy ngang vũng nước thì xịt xịt mấy phát rồi tắt cmnl. Yeah, chuyện vui xảy ra, xe của mình và P vẫn ok, của U và R vẫn ok, xe bị ướt bugi là xe của cặp tạm gọi là TT (do tên của thằng lái là Tr, con ngồi sau là Th). Cả đám lại dắt xe lên vỉa hè gần đó để sửa, trong thời tiết mưa gió bão bùng. Nói thật với các bác mình muốn chửi thề lắm rồi nhưng vẫn cố kìm nén trong lòng, cảm giác như tiêu chảy mà ko được đi ị vậy, ức vl.

Thằng Tr cố đề máy sửa xe gần 20’ mà ko lên nổi. Vỉa hè là của 1 cửa hàng bán tạp hoá, chủ nhà thấy vậy bước ra nói là cách đó 50m có 1 chỗ sửa xe. Thế là thằng R lái xe của nó đẩy thằng Tr tới chỗ đó (1 xe kè 1 xe chết máy ấy mà). Mình thì ở lại với 3 đứa con gái, nhìn tụi nó cũng tội, ba mẹ khó quá làm khổ con cái. Chủ tạp hoá bảo:
-Mấy đứa vào nhà ngồi cho đỡ lạnh
Rồi sai 1 đứa lấy ghế ra cho ngồi (hình như là con bả). Mình và 3 đứa con gái ngồi trong nhà. 2 đứa mà bị ba mẹ thúc giục về thì đang nói chuyện điện thoại với ba mẹ nó, hứa là sẽ về nhanh chóng, tới lúc này mình bó tay rồi, ba mẹ kiểu gì thế này. Tự nhiên mình thấy lạnh toàn thân, rờ trán thì nóng hổi, dcm nó sốt rồi. Quay qua hỏi bác chủ nhà:
-Bác ơi bác có bán panadol ko cho con mua 1 vỉ (hỏi vậy thôi chứ tiệm tạp hoá làm sao có bán thuốc)
-Bác ko có bán nhưng con uống đỡ 1 viên đi
Nói rồi bác lục trong cái hộp đưa cho mình 1 viên panadol, mình định móc tiền ra trả thì bác nói cất vô đi bác ko lấy....

Từ Khóa
Bình Luận Góp Ý

↑↑ Cùng chuyên mục
» ( Đăng 3243 ngày trước)
» Tổng Hợp Post Me Ola 11/9/2014 ( Đăng 3246 ngày trước)
» Tổng Hợp Post Me Ola 25/9/2014 ( Đăng 3246 ngày trước)
» Sát thủ hoa hồng đen ( Đăng 3247 ngày trước)
» Vợ Bé Bỏng Của Tôi ( Đăng 3247 ngày trước)
Trang:1234...678»
Bài viết ngẫu nhiên
XtGem.com
» TRUNG TÂM HỖ TRỢ.
» T.T Báo Lỗi - Hỗ Trợ - Góp Ý