| Truyện Bên cạnh thiên đường» Xếp hạng: ![]() » Đánh giá: 4.5/5,10 bình chọn » Đăng lúc: 14/06/16 14:49:56 » Đăng bởi: Trung Hi » Chia Sẻ: ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Về đến nhà.
Cảnh tượng hỗn loạn đến buồn nôn vừa rồi khiến tinh thần tôi bị đả kích nặng nề.
Chung thủy với tình yêu hay buông thả một cách triệt để, hai cách thức sống hoàn toàn đối nghịch như lửa với nước giằng xé nhau trong đầu tôi, làm tôi không biết phải lựa chọn thế nào. Đầu tôi ong ong lùng bùng như đi xe trên đường núi, đau như búa bổ, chỉ muốn vỡ tung ra.
Đột nhiên có cảm giác nhìn thấu mọi thứ trên đời, triệt để đột phá khỏi vòng cương tỏa của đạo đức, triệt để chìm đắm trong tình yêu bị ruồng rẫy, triệt để không thể chấp nhận được những luân lý cương thường, triệt để phá vỡ mọi ước thúc cố định, triệt để trở thành một kẻ đáng thương được người ta gọi là người tự do nhất. Bản thân giống như một viên tướng cô độc, một mình một ngựa xông vào trận địch như chỗ không người, lúc ngẩng đầu lên thì bốn bề đều là doanh trại địch lạ lẫm, còn doanh trại quân mình thì đã xa xôi tít tắm, không thể quay lại.
Hình như tôi ốm một trận khá nặng, ngủ liền một mạch ba bốn ngày liền, không muốn ra khỏi giường. Có bò dậy cũng không muốn ra cửa, không muốn để ý đến bất kỳ người nào, điện thoại kêu cũng không buồn bắt máy, chỉ ngồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn trên sân thượng, như chiếc kính thiên văn cô độc mà Lông Mi để lại. Kính thiên văn đang đợi Lông Mi trở lại, còn tôi đang đợi Bất Bất trở về, giống như Forest Gump ngây ngô ngồi đợi Jenny trở về vậy. Đột nhiên cảm thấy đợi chờ như vậy thật buồn cười, thật nhàm chán, thậm chí là thật bẽ bàng. Một người đã bỏ tôi ra đi, còn đáng để tôi chờ đợi thế này không ?
Quyết định gạt Bất Bất sang một bên, không nghĩ đến nữa.
Quyết định không đợi chờ ai nữa, tôi chỉ ngồi thôi, chỉ muốn ngồi, ngồi chỉ để ngồi.
Không ăn gì, không uống gì, không xem ti vi, không lên mạng, không nghe nhạc, không đọc sách, không làm gì hết, chỉ ngồi trên sân thượng. Mặc kệ mưa to gió lớn, mặc kệ trời đông rét buốt, cho dù làn da đã xanh tím xanh tái lại vì lạnh, tôi cũng mặc kệ, vẫn ngồi ngây người ra trên sân thượng. Đột nhiên trời đổ một trận mưa lớn, nước mưa hắt vào trong sân, tôi liền mở ô, rồi tiếp tục ngồi đần ra đó, lặng lẽ như một cái bóng.
Tôi có thể đờ người ra từ sáng đến trưa, nhìn những sinh viên đang chạy đi chạy lại trên sân vận động của một trường đại học nào đó ở phía xa xa, ngắm những công nhân đang trèo lên trèo xuống những giàn giáo như những con nhện cần mẫn, dõi theo làn khói mỏng lững lờ không biết bốc lên từ ống khói nhà nào, quan sát những con người mệt mỏi đang đi đi lại lại trong thành phố. Đờ người ra.
Rồi lại ngồi từ trưa đến tối, nhìn mặt trời từ từ khuất dần phía bên kia thành phố, nhìn bóng đêm che phủ lên vạn vật, nhìn ánh đèn rọi sáng từng khóc nhỏ trong thành phố, nhìn xe cộ đi trên phố như nước chảy, nhìn những vầng mây tía đủ hình dáng kỳ quái tắt dần rồi biến mất. Đờ người ra.
Tôi giống như Thánh John, người rửa tội[23">. Ngày xưa John đã ngồi ngây ra bên bờ biển chết vắng lặng để suy nghĩ về tội ác trên thế gian, không có bất cứ dục vọng cũng như nhu cầu nào. Thánh John không có bất cứ thứ gì, tất cả tài sản chỉ là bộ quần áo da lạc đà trên người. Tất nhiên là tôi không cao thượng như Thánh John, tôi không suy nghĩ về tội ác, cũng chẳng nghĩ ngợi về hạnh phúc, tôi chỉ lặng lẽ ngồi trong cô đơn, thu hoạch duy nhất chỉ là những sợi râu mọc lởm chởm và bộ móng tay dài như phụ nữ tộc Mãn Thanh hồi trước. Điểm chung duy nhất của tôi với Thánh John là: dường như cả hai đều đang đợi phán quyết cuối cùng của Thượng Đế đến với mình.
Đêm đến, tôi nằm trên giường, ngước mắt nhìn trần nhà cho đến khi mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Tôi thường xuyên gặp ác mộng. Những cơn ác mộng với muôn hình vạng trạng, sự quái đản, sự tàn khốc, sự nhàm chán của chúng đều lên đến cực điểm, dường như những cơn ác mộng của cả thế giới này đều tập trung hết cả vào đầu tôi vậy. Mỗi khi cơn ác mộng khiến tôi không thể chịu đựng nổi, tôi lại hét lên một tiếng , ngồi bật dậy, thở hổn hển. Tỉnh táo được một chút, tôi lại tiếp tục nằm xuống, ngước mắt nhìn trần nhà, đợi cho cơn buồn ngủ kéo đến. Cũng có lần, tôi bị ác mộng làm tỉnh giấc, cứ nhìn trần nhà mãi không ngủ được, đành mở mắt thao láo đến sáng.
Một hôm, tôi đang nằm trên ghế sofa, nhìn lên trần nhà. Nghe thấy tiếng người gõ cửa, nhưng tôi mặc kệ. Đối phương gõ chừng nửa tiếng thì bỏ cuộc.
Chập tối lại có người gõ cửa nữa. Tôi chợt có ảo giác: dường như mình đang đứng trước cửa Thiên Đường hào quang rực rỡ, lúc này, chợt nghe có người đang gõ cửa Thiên Đường.
Tôi đứng dậy, định bước ra đẩy cánh cửa đó. Trong lòng thầm nhủ: cuối cùng cũng được nhìn thấy Thượng Đế mà mình ngày đêm mong đợi rồi.
Chắc Thượng Đế phải cao lớn như vận động viên bóng rổ?
Người có đeo kính không ?
Chắc người không bị hôi miệng ?
Ánh mắt người có lẽ sẽ hiền hòa như ánh mắt ông già Noel ?
Cửa mở ra. Không phải Thượng Đế. Mà là Lông Mi.
- Anh làm sao vậy ?
Lông Mi ném chiếc balô to sụ trên lưng xuống, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc, đưa tay sờ lên trán tôi.
- Sao nóng vậy ? Toàn thân ướt đẫm này ? Anh làm sao thế ?
- Cứ tưởng Thượng Đế là đàn ông, sao lại là đàn bà thế này ? F*** !
Tôi chưa nói hết thì đã loạng choạng, ngã vật xuống sàn nhà. Bên cạnh thiên đường – phần 5
Mở mắt ra thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện.
Xung quanh chỉ một màu trắng toát, các cô y tá đi đi lại lại trong phòng bệnh. Trời nắng đẹp, ánh nắng chiếu qua cửa sổ vào phòng bệnh làm tôi có lại cảm giác ấm áp tưởng chừng đã biến mất từ lâu. Hai mắt vẫn còn rất mỏi, toàn thân rã rời không chút sức lực, tôi chỉ biết thở dài một tiếng, rồi nhắm mắt lại.
Ngoài cửa có người đang nói chuyện.
- Anh ấy bị mệt mỏi quá độ, thêm vào thời tiết
lúc chuyển mùa thay đổi đột ngột nên đã bị cảm nặng. Tinh thần có dấu hiệu suy sụp, hình như đã bị đả kích gì đó rất lớn. Cũng may là cô đưa đến kịp thời, không thì e là sẽ để lại di chứng.
- Bây giờ có thể xuất viện chưa ?
- Được rồi. Nhưng tốt nhất nên ở lại vài này để quan sát thêm.
- Vâng, cám ơn bác sĩ.
Lờ mờ nghe được Lông Mi nói gì đó với bác sĩ ngoài cửa. Một lát sau thì em đẩy cửa phòng đi vào. Tôi mở mắt nhìn em, gắng sức nhoẻn miệng cười.
- Còn cười nữa hả ? Biết sợ chưa ?
Lông Mi thở hắt ra một hơi nói.
- Sợ gì chứ ? Suýt nữa thì được gặp Thượng Đế rồi ! Ôi, lại mất đi một cơ hội hiếm có.
Tôi đưa tay kéo em đến cạnh giường. Cánh tay mềm nhũn, chẳng có sức lực.
Lông Mi ngồi xuống mép giường, liếc mắt nhìn tôi rồi đột nhiên quay mặt đi. Tôi xoay người em lại, nhận ra khóe mắt em đỏ lựng lên.
Trong lòng chợt thấy ấm áp, tôi đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em.
Hai người nắm chặt tay nhau, lặng lẽ truyền cho nhau hơi ấm. Tôi nằm ngây ra. Em cũng ngồi đó ngẩn người.
- Em về đi, anh tự chăm sóc mình được.
Tôi phá vỡ bầu không khí im lặng.
- Tự chăm sóc được ? Hai tay anh chẳng mềm oặt ra như bún thế kia, chỉ sợ giữ quả trứng cũng chẳng được nữa ấy.
Lông Mi thở dài. Tôi nghĩ ngợi giây lát, rồi cho tay vào trong chăn mò mò.
- Anh làm trò gì đấy ?
- Anh thử xem có giữ được “trứng” không ?
Tôi cố sức rặn ra một nụ cười. Quả nhiên Lông Mi cũng bật cười theo. Lúc em cười trông thật xinh.
Giống như những cây hoa trơ trọi bị người ta bỏ quên trong luống hoa bên cạnh phòng bệnh, khi mùa xuân tới đột nhiên nở rộ, đẹp một cách lạ kỳ.
Đây là lần thứ hai tôi phát hiện ra điều này.
Lần đầu tiên là lúc nào nhỉ ?
Quên rồi.
Tôi chăm chú nhìn Lông Mi thật lâu, nhìn đến lúc em cảm thấy ngượng, đỏ bừng mặt.
Lông Mi lấy trong túi ra một bộ đồ lót sạch sẽ, ném cho tôi, ra hiệu bảo thay vào. Tôi vụng về thay chiếc quần mới vào, chiếc quần lót cũ hôi rình đủ thứ mùi khó chịu. Lông Mi đón lấy, rồi ném vào chậu rửa mặt, đi ra ngoài. Một lát sau đã thấy em đứng ngoài sân, kiễng chân phơi chiếc quần đã được giặt sạch sẽ lên dây. Em mặc quần bò cạp trễ, nên lúc vươn tay lên phơi quần, chiếc áo len ngắn trên người cũng bị kéo lên theo, để lộ ra tấm lưng trắng muốt.
Lông Mi hình như đã gầy đi không ít, có thể nhìn thấy xương sườn của em gồ hẳn lên.
Tôi đếm thử, đếm ngược được đến cái thứ hai. Trong lòng chợt cảm thấy khó chịu.
Chiều tối, Lông Mi đến đút cho tôi ăn. Tôi ngồi dựa lưng vào thành giường, đưa tay ra tỏ ý mình có thể tự ăn. Nhưng em cứ nằng nặc đòi đút cho tôi ăn bằng được, nên cũng đành chịu.
- Muốn ăn gì ? Em đi mua ?
Lông Mi cẩn thận bón thìa canh trứng cà chua vào miệng tôi.
- Ờ …
Tôi nghĩ ngợi giây lát.
- Cặp môi mềm mại không nhiễm chút bụi trần của thiếu nữ thanh xuân, được không ?
Đến tối, phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Em kéo ghế gấp ra, mượn một tấm chăn lông cũ, rồi ngồi bên cạnh tôi. Tôi ngủ, thì em kéo thẳng ghế gấp ra nằm bên cạnh. Bảo em về, nhưng em nói về cũng không có việc gì làm, chi bằng ở đây cho đỡ buồn.
- Dạo này em làm gì ?
Tôi hỏi.
- Chẳng phải em đã để giấy lại còn gì, đi kiếm tiền nuôi sống bản thân. Còn anh ? Lại đi trác táng nữa hả ?
- Đi gặp một người.
Tôi nghĩ một lát rồi thành thật trả lời.
- Một người, ai thế ? Tình nhân à ?
Lông Mi lại giở cái giọng khinh khỉnh hồi trước ra.
- Không, là bản thân anh, anh đã nhìn lại chính bản thân anh lần nữa.
Nửa đêm tỉnh lại, Lông Mi đã ngủ thiếp đi trên ghế gấp, trên người đắp tấm chăn lông, hay tay ôm con dê nhỏ kia vào lòng. Chẳng hiểu vì sao, chỉ cần đi ngủ là em lại ôm con dê đó, hình như không có dê thì không ngủ được vậy ?
Tấm chăn quá mỏng, trời thì vẫn rất lạnh, thân hình nhỏ bé co cuộn lại thành một đống, trông rất đáng thương. Tôi lấy một lớp chăn dầy đang đắp trên người, cẩn thận đắp lên người em. Khi tỉnh lại lần nữa, tấm chăn đã đắp trở lại lên người tôi từ lúc nào không biết.
Buổi trưa, Lông Mi đỡ tôi đi tản bộ trong khuôn viên bệnh viện. Mặt trời rực rỡ, hoa nở khắp nơi. Lũ chim bay về tụ tập trên mấy cây ngô đồng, đùa nghịch chí cha chí chích.
- Tại sao lại tốt với anh vậy ?
Tôi hỏi.
Em đỡ tôi, mắt nhìn những bông hoa đang khoe sắc, nghĩ gì đó, rồi thở dài đáp:
- Bởi vì chúng ta đều là bệnh nhân ?
- Chúng ta đều là bệnh nhân ? Là những kẻ đồng mệnh nên thương hại lẫn nhau ?
Tôi kinh ngạc hỏi lại.
Lông Mi ngẩn người giây lát, rồi lặng lẽ gật đầu, có vẻ như không muốn nói thêm gì nữa.
Tôi cũng đành im lặng. Có điều trong lòng tôi vẫn cảm thấy hết sức tò mò: Trong quá khứ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô gái bí ẩn này ? Tại sao em lại nói cả hai chúng tôi đều là bệnh nhân ?
Thật sự rất muốn biết đáp án.
Ra viện, tôi dọn nhà luôn.
Dọn đến ở dưới chân núi, phía trước là rừng núi xanh ngắt, trên dốc núi mọc đầy những bụi cỏ um tùm. Đứng trên sân thượng, có thể thoải mái hưởng thụ những cơn gió núi thổi qua. Sáng sớm đầu xuân, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cỏ, của đất, nếu may mắn còn có thể nghe thấy tiếng kêu trong trẻo của chim đỗ quyên.
Tôi hay dọn nhà.
Đứng trên sân thượng đưa tay lên đếm, tổng cộng đã dọn nhà bảy lần.
Tôi cũng thích dọn nhà, mỗi lần muốn quên đi thứ gì đó một cách triệt để, là tôi lại dọn nhà, biến đổi hoàn cảnh để biến đổi tâm trạng.
Hôm dọn nhà, tôi muốn chào tạm biệt cô bé nhà bên...



