| Truyện Bên cạnh thiên đường» Xếp hạng: ![]() » Đánh giá: 4.5/5,10 bình chọn » Đăng lúc: 14/06/16 14:49:56 » Đăng bởi: Trung Hi » Chia Sẻ: ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
- Thế còn hơn là làm em thất vọng, bỏ nhà ra đi.
- Chẳng may cảnh sát đến thật thì làm sao ?
- Mời anh ta vào nhà chúc mừng anh cầu hôn thành công.
- Chúc mừng thế nào ?
- Ba người chơi oản tù tì, hai người thắng làm tình với nhau, người thua ngồi bên cạnh xem.
- Nghe cũng hay đấy, thế nếu anh với tay cảnh sát kia thắng thì sao ?
- Hai người làm đi, em ngồi xem.
Một hôm ngoài trời rất lạnh, chúng tôi rúc trong nhà, ngắm nhìn cảnh vật qua cửa sổ.
Tự dưng Lông Mi bò dậy, hà một hơi vào cửa kính, rồi vẽ lên đó một hình người nhỏ.
Tôi cũng bò dậy, ôm lấy em từ phía sau, hay tay âu yếm vuốt ve bộ ngực đầy đặn, nhìn một lúc, rồi vẽ lên chỗ hông của hình người một thứ.
Lông Mi quay lại tát yêu tôi một cái, nghĩ ngợi giây lát, rồi sửa thứ kia thành một cái quần đùi.
Tôi lại vẽ lên hình người hai cái ngực to.
Em sửa thành nịt ngực.
Tôi liền vẽ thêm một người nữa, áp sát sau lưng hình người nhỏ em vẽ.
Lông Mi nắm tay tôi lau sạch cửa sổ, rồi lại hà một hơi khác, viết lên đó một chữ: “Trư”.
Tôi liền thêm vào hai chữ, thành: “Trư Bát Giới”.
Em cười cười, thêm hai chữ nữa: “Trư Bát Giới Quản Ngai”.
Tôi lại sửa thành: “Trư Bát Giới Quản Ngai yêu Lông Mi.”
Em bật cười, véo nhẹ tai tôi một cái.
Một lần tôi và Lông Mi làm tình theo kiểu từ phía sau.
Tứ chi chồng lên nhau, dính chặt vào nhau. Tôi cẩn thận chống khuỷu tay xuống giường, tránh không đè nặng lên cơ thể nhỏ nhắn của em. Gót chân Lông Mi cứ không ngừng cọ cọ vào chân tôi, cảm giác ngưa ngứa nhưng rất dễ chịu.
- Em biết gì không? Thế này người ta gọi là bơi ếch đấy!
Tôi cố ý nói đùa.
Lông Mi muốn đánh tôi, nhưng khổ nỗi cả tay chân đều bị đè chặt, không cử động nổi.
- Làm chuyện ấy với em có cảm giác gì không?
- Giống như với một con hươu cao cổ xinh đẹp ấy.
- Hươu cao cổ?
- Ừ, hươu cao cổ chỉ ăn lá cây, không ăn thịt, tính tình ôn hòa, hơi thở thơm mát.
- Nịnh vớ nịnh vẩn, cụ thể một chút đi!
- Có vẻ giống như cho tay vào một chiếc găng ấm áp giữa mùa đông lạnh giá.
- Trực tiếp quá, nghĩ ra thứ gì hình tượng hơn được không?
- Sau khi bơi nước lạnh, chui cả người vào trong đống bùn sền sệt, ấm ấm.
- Chẳng lãng mạn gì hết, còn nữa không?
Đêm nào của chúng tôi cũng như vậy, nằm xuống làm tình, để mình trần ôm nhau thật chặt, âu yếm vuốt ve, nói chuyện câu được câu mất, rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Hạnh phúc của thế giới hai người, đại để là như vậy đấy.
Gần đến Lễ Tình Nhân, tôi và em đang nắm tay nhau đi trên phố thì thấy một tờ áp phích to, quảng cáo cho một cuộc thi bơi nước lạnh. Người thắng sẽ được một cặp vé du lịch theo chương trình “Lễ Tình Nhân lãng mạn ở Hải Nam”. Lông Mi liền đùa đùa nói, nếu mà tôi tham gia, lại còn thắng để được đi Hải Nam đón một Lễ Tình Nhân ấm áp thì thật là thích.
Mấy hôm sau, tôi lái xe đưa Lông Mi đến nơi tổ chức cuộc thi.
- Lạnh thế này mà cũng đi xem à?
Lúc hai người ngồi trên khán đài, em rúc vào lòng tôi, làu bàu trách cứ.
Tôi kiếm một lý do đứng dậy.
Nửa tiếng sau, tôi mặc quần bơi, toàn thân run rẩy, đứng chen chúc trong đám người dự thi, ra sức nhảy lên vẫy tay với Lông Mi trên khán đài. Chẳng ngờ em lại không có ở đó, chắc tại lạnh quá nên đã chạy vào trong xe ngồi rồi? Tôi cụt hết cả hứng, không có em, cuộc thi này đâu còn ý nghĩa gì nữa, đang định bỏ quộc thì chợt thấy một bà lão đến cổ vũ cho một ông lão tham gia thi bơi, hai người còn ôm nhau thật chặt, hôn nhau trước mặt mọi người nữa. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt thấy cảm động vô cùng. Tại sao mình không thử liều một phen? Biết đâu có thể thắng được? Huống hồ, làm chuyện gì đó vì em, quan trọng là làm, chứ đâu phải là quan trọng là để cho em biết?
Cuối cùng tất nhiên là tôi ko chiến thắng cuộc thi.
Nhưng tôi đã chiến thắng “chính mình”. Ít nhất là đã cố gắng một lần vì người con gái mình yêu.
Tôi liều cái mạng già, kiên trì bơi đến cuối cùng, thành tích xếp thứ hai từ dưới lên, người xếp thứ nhất, là ông già lúc nãy.
- Đi gì mà lâu thế?
Lông Mi hỏi.
Tôi run lên bần bật vì rét, dở khóc dở cười, không biết nói thế nào.
Nửa đêm thì tôi bắt đầu lên cơn sốt, cả người nóng bừng bừng như lửa, ngoài thì nóng, trong thì rét. Lông Mi sợ hét hồn, vội vàng đưa tôi tới bệnh viện cấp cứu.
Tôi mơ mơ hồ hồ, hai mắt nhòe đi, chỉ biết bên cạnh có mấy người, nhưng không biết là ai, đành đưa tay ra sờ soạng lung tung.
- Sờ cái gì đấy, đồ dê già!
Là giọng của Trà Sữa, nó còn đập vào tay tôi một cái.
Tôi cười cười, rồi lại đưa tay ra lần nữa, cuối cùng cũng chạm vào được gương mặt quen thuộc của Lông Mi. Ướt đẫm nước mắt.
- Không sao mà, chỉ sốt một chút thôi!
Tôi gượng cười an ủi.
- Sốt cái khỉ ấy? Bao nhiêu bệnh cũ của anh giờ phát ra hết rồi, còn mỗi bệnh AIDS thôi đấy!
Trà Sữa xót xa mắng một câu.
Tôi phải nằm viện mất mấy ngày.
Trà Sữa có việc phải đi trước. Còn Lông Mi thì luôn ở bên giường bệnh. Cả người tôi đau nhức kinh khủng, căn bản không thể xuống khỏi giường, vậy mà còn suốt ngày đòi uống nước, suốt ngày muốn đi tiểu. Lần nào Lông Mi cũng cầm bình giúp tôi, đi nhiều lần quá đến nỗi tôi cũng phát mệt, mà em vẫn vui vẻ. Một lần không cẩn thận, tôi còn làm đổ cả bình nước tiểu ra giường, em liền thay một bộ ga trải dường mới. Lò sưởi của bệnh viện bị hỏng, em mang tới một túi chườm, liên tục thay nước nóng ủ ấm cho tôi, cảm thấy nơi nào lạnh, liền giúp tôi ủ nơi đó. Em lại còn liên tục hỏi tôi muốn ăn gì, cho dù là xa thế nào, cũng chạy ngay đi mua về, rồi bón cho tôi từng miếng một. Những thời gian khác em hầu như không làm gì, chỉ chống cằm nhìn tôi không chớp mắt. Tôi cũng âu yếu nhìn lại em, nhìn đến khi nào mệt quá mới nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Một hôm, sau mười hai giờ đêm, em đột nhiên trườn lên người tôi, hôn nhẹ lên môi, rồi dịu dàng nói:
- Lễ Tình Nhân vui vẻ, đồ ngốc!
Lúc ấy mới nhớ ra là đã đến 14 tháng 2.
- Không mua quà cho em được rồi.
Tôi nằm trên giường bệnh, áy náy nói.
- Anh đã tặng em một món quà tuyệt vời nhất rồi đấy thôi.
Lông Mi mở ví tiền, lấy ra một tờ giấy. Là giấy chứng nhận tham gia cuộc thi bơi nước lạnh lần trước, lúc ấy tôi đã tiện tay nhét vào túi áo khoác.
- Chỉ tiếc là không thể giành được phần thắng.
- Anh đã thắng rồi mà.
- Sau này chúng ta mãi mãi không xa nhau nữa nhé.
Tôi nói.
- Vâng ạ, trừ phi là anh lại làm chuyện xấu nữa.
Lông Mi trả lời.
- Vì dụ như là …
- Chẳng nói chẳng rằng đã bỏ đi Tân Cương.
- Còn gì nữa không?
- Khắp người lại đầy mùi người đàn bà khác.
- Còn gì nữa?
- Còn tiếp tục lắm lời thế này nữa.
Tôi như một chú cá.
Lúc nào cũng khát khao cuộc sống mới lạ trên bờ. Một hôm bò lên bờ, cá kia nhận ra cuộc sống ấy không như mình tưởng tượng, nhưng đã không còn đường lui, đang trong lúc hốt hoảng ấy thì một trận mưa lớn đã đưa cá về với biển khơi. Đến khi được tự do bơi lội khắp nơi, cá ta mới tỉnh ngộ, hiểu ra được ân huệ lớn lao của biển lớn.
Tôi như một giọt nước.
Bốc hơi phiêu bạt giữa không trung, không nhà không cửa. Cuối cùng cũng đến một ngày tụ lại thành mưa, rơi xuống đáy biển, trở thành một phần của biển lớn, từ ấy không còn bốc hơi nữa, mãi mãi giã từ cuộc sống phiêu bạt lênh đênh.
Tôi như một chú cá.
Lúc nào cũng khát khao cuộc sống mới lạ trên bờ. Một hôm bò lên bờ, cá kia nhận ra cuộc sống ấy không như mình tưởng tượng, nhưng đã không còn đường lui, đang trong lúc hốt hoảng ấy thì một trận mưa lớn đã đưa cá về với biển khơi. Đến khi được tự do bơi lội khắp nơi, cá ta mới tỉnh ngộ, hiểu ra được ân huệ lớn lao của biển lớn.
Tôi như một giọt nước.
Bốc hơi phiêu bạt giữa không trung, không nhà không cửa. Cuối cùng cũng đến một ngày tụ lại thành mưa, rơi xuống đáy biển, trở thành một phần của biển lớn, từ ấy không còn bốc hơi nữa, mãi mãi giã từ cuộc sống phiêu bạt lênh đênh.
Để một giọt nước trường tồn mãi mãi, cách tốt nhất là để nó trở về biển lớn.
Trên một ý nghĩa nào đó, Lông Mi chính là “biển lớn”, làm tôi cảm kích đến rơi lệ.
Lông Mi đi tham dự một diễn đàn văn nghệ. Tôi ở lại quán bar trông nom việc kinh doanh.
- Bì Tử lại không đến à?
Tôi
chau mày hỏi Quán Đầu, đã lâu lắm rồi không thấy mặt cậu ta đâu.
- Bì Tử kia kìa.
Quay đầu lại, thấy Bì Tử đang phấn khởi đi vào. Tôi liền chạy tới ôm cậu ta thật chặt, vỗ vai bồm bộp. Có cảm giác Bì Tử có gì đó khang khác. Nhìn một lúc mới nhận ra cậu ta đã mặc đồ Tây lại như ngày trước. Có điều giờ quần áo giày dép toàn bộ đều là hàng hiệu, nhìn rất ra dáng một nhà doanh nghiệp trẻ tiền ra bạc vào, so với ngày trước thì thật khác một trời một vực.
- Dạo này biến đi đâu vậy?
Tôi trách móc.
- Đi tiếp khách, mệt bã cả người, toàn thân giờ biến thành một đống phế liệu hết cả rồi.
Bì Tử trả lời.
- Chỉ cần cái đồ kia không thành phế phẩm là được rồi.
Tôi cười cười nói đùa.
- Nghe nói cậu sắp kết hôn hả?
Bì Tử hỏi.
Tôi gật đầu hạnh phúc. Cậu ta liền làm bộ đưa tay sờ trán tôi, rồi nhún vai cười cười nói:
- Một cuộc hôn nhân không mục đích là một cuộc hôn nhân thất bại.
- Hờ, tớ có mục đích đấy chứ, là để đánh một dấu chấm hết cho cuộc sống trước đây, bắt đầu lại từ đầu.
Bì Tử nghe xong thì bật cười ha hả, nghĩ ngợi gì đó rồi nghiêm túc trả lời:
- Đời người này chẳng có thứ quái gì có thể đánh một dấu chấm hết cả, trừ phi cậu chết. Loại người như bọn mình, trời sinh ra đã không phụ thuộc vào bất cứ cái quái gì, lại càng không phụ thuộc vào hôn nhân, hôn nhân chỉ là nơi lẩn tránh cho những kẻ cô độc không bản lĩnh, những kẻ đáng thương trốn chạy khỏi thế giới tự do! Chúng ta cần phải sống tự do, ngẩng cao đầu mà sống, dũng cảm hưởng thụ, dũng cảm để mọi thứ vuột khỏi tầm tay, mất đi tất cả mới là tự do, đây không phải là danh ngôn của cậu sao?
Nhấp một ngụm Vodka to, rồi cậu ta lại lý luận tiếp:
- Trên đời này chỉ có hai thứ là đáng tin cậy nhất, là tiền và cái chết. Bất cứ ai cũng không thể kháng cự lại sức quyến rũ của tiền và sự uy hiếp của cái chết. Cái mà người ta vẫn gọi là tình yêu ấy thực ra chỉ là một đồ vớ vẩn! Là thứ nhìn bề ngoài thì đáng tin cậy, nhưng thực ra lại là thứ dễ làm nggười ta tổn thương nhất. Chỉ có tiền với cái chết mới là giấy thông hành tốt nhất cho cậu đi bất cứ đâu!
Tôi chỉ biết tròn mắt lên nhìn cậu ta, chẳng biết nói gì.
Cả hai chìm vào im lặng. Không khí thân mật trước đây đột nhiên như bị một bức tường thủy tinh trong suốt chặn vào giữa, cả ánh mắt cũng bị bật ngược trở lại.
Uống nốt ly rượu, Bì Tử cứ nằng nặc kéo tôi xuống nhà xem thứ gì đó.
Một chiếc xe đậu ở vị trí bắt mắt nhất. Một chiếc Benz SLK mui trần mới toanh.
Tôi vuốt nhẹ lên lớp sơn bóng loáng, tròn mắt ngạc nhiên nhìn Bì Tử. Cậu ta ném chìa khóa cho tôi, ra hiệu bảo lái thử. Tôi nghĩ giây lát rồi cuối cùng vẫn để cậu ta lái, còn mình thì chỉ ngồi bên cạnh. Chiếc xe rú lên một tiếng rồi lao đi, như một con báo hung hãn.
- Cảm giác không tệ chứ? Đây mới là cuộc sống! Liều mạng kiếm tiền rồi liều mạng hưởng thụ, kết hôn làm quái gì? Hai anh em chúng ta sống thế này chẳng thích à! Th



