WapSite Giải Trí Đa Phương Tiện -ThuGian10s.Xtgem.Com
ShareCode
ĐỌC TRUYỆN
THỦ THUẬT

Đang xem: 1 | Lượt xem: 1249

Truyện Bên cạnh thiên đường


» Xếp hạng: 4.5 sao
» Đánh giá: 4.5/5,10 bình chọn
» Đăng lúc: 14/06/16 14:49:56
» Đăng bởi: Trung Hi
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo
↓↓

Truyện Bên cạnh thiên đường


i vợ để đổi lấy.

- Vợ quan trọng vậy sao không ở với cô ta nhiều hơn một chút ?

Tôi hỏi.

- Vợ chồng bao nhiêu năm rồi, tay trái sờ tay phải, ở nhiều càng chán thôi.

- Vậy làm sao thể hiện sự quan trọng của vợ với mình được ?

- Vợ cũng quan trọng như mạng sống của tôi vậy. Nếu trời có sụp xuống, người duy nhất mà tôi liều mạng cứu, ngoài cha mẹ ra thì chính là vợ. Gửi gắm cả đời mà.

Nhìn mặt Kevin có vẻ rất nghiêm túc.

- Thế sao còn đi với các cô gái khác ?

Trà Sữa xen miệng vào hỏi một câu.

- Hai chuyện khác nhau mà, vợ là tất cả, tôi có thể mang tất cả những gì của mình cho vợ hết, ngoại trừ tự do ra. Dù sao thì con người ta sống ở đời cũng phải vui vẻ mới sống được chứ, tôi không cản vợ tôi vui vẻ, vợ tôi cũng không ngăn cản tôi được vui vẻ. Quan hệ hôn nhân của chúng tôi là loại quan hệ vững chắc nhất hiện nay đấy, OK ?”

Kevin cười cười nói.

Một lần, tôi đã thấm thía được sức mạnh ẩn tàng trong lời nói của Kevin.

Hôm ấy trời có bão, gió rất lớn, đèn trang trí quảng cáo bên ngoài quán bar đều bị thổi bay hết.

Kevin đang ôm một cô gái ngồi ở quầy bar nói chuyện vui vẻ thì một nhân viên phục vụ đi tới, nói bên ngoài có người tìm. Kevin liền chạy ra, một lát sau thì cười tít mắt bước vào, tay cầm một chiếc ô.

- Ai mang ô cho anh đấy ?

Cô gái tò mò hỏi.

- Wife, thấy trời nổi gió, không yên tâm nên mang tới.

Kevin cười cười nói.

- Wife ? Bà già mặt vàng đó hả ? Nghĩ cũng chu đáo nhỉ ?

Cô gái buột miệng nói đùa.

Chỉ nghe “choang” một tiếng, Kevin ném chiếc ly trên tay xuống đất, mặt sầm lại, nhất định đòi cô gái xin lỗi vì đã gọi vợ anh ta là “bà già mặt vàng” cho bằng được.

Cô gái giật bắn mình, không hiểu ra làm sao, ngơ ngác một lúc rồi khóc toáng lên. Cũng may là có Trà Sữa chạy ra an ủi một phen.

- Thế nào cũng được, nơi không được nói xấu vợ tôi.

Kevin hậm hực nói.

Lâu lâu không thấy Kevin xuất hiện ở quán. Lúc gặp lại thì anh ta đã là cha của người ta rồi. Thì ra là vợ anh ta sinh, Kevin ở nhà chăm sóc hai mẹ con.

- Cảm giác làm bố thế nào ?

- Giống như nuôi thú cưng ấy.

Anh ta cười cười theo thói quen rồi trả lời.

- Làm bố rồi vẫn đi cưa gái à ?

- Chuyên đi cưa cẩm các cô thích đàn ông già như tôi thôi.

- Không ở nhà chăm con à ?

- Có vợ rồi. Với lại gần mực thì đen ! Tôi không muốn ảnh hưởng đến sự phát triển lành mạnh của thế hệ sau.”

Tôi thường bắt gặp Kevin ôm các cô gái khác nhau uống rượu, thỉnh thoảng lại móc ví ra, ngắm nhìn ảnh đứa trẻ trong đó rồi lắc lư lắc lư mỉm cười đắc ý. Cảnh này làm tôi chợt thấy bồi hồi cảm xúc.

Tất cả mọi người đều đang cầm một chiếc thước, cẩn thận đo đắn giữa lợi ích của mình và người khác, cố gắng tìm kiếm một điểm thăng bằng cho cả hai.

Còn một anh chàng khác, tên là Lão Ngộ, tầm ba tư ba lăm tuổi, lớn hơn Kevin một chút, tính cách thì hoàn toàn trái ngược.

Kevin lúc nào cũng có vẻ như một người tốt, tính cách ẩn nhẫn, chuyện không liên quan đến mình thì cũng không buồn để ý. Cuộc sống tương đối đại chúng hóa, ngoại trừ hưởng thụ niềm vui ra, anh ta không còn mong muốn gì khác.

Lão Ngộ thì hoàn toàn ngược lại, rất có quan điểm, cũng rất thích bày tỏ quan điểm của mình. Cái gì anh ta cũng quan tâm, đặc biệt là quan tâm đến tâm sự của các cô gái. Chỉ cần thấy một cô gái không vui, bất kể là quen hay không quen anh ta cũng lân la tới nói chuyện với cô gái đó, không ngừng nói đạo lý, không ngừng đưa ví dụ, khuyên bảo dạy dỗ cho đến khi cô gái đó hiểu ra và vui trở lại mới thôi. Anh ta cũng vì thế mà cảm thấy vui lây. Còn những chuyện khác thì hoàn toàn không buồn để ý đến.

Điểm giống nhau của hai người là đều rất sát gái. Các cô gái thông thường đều thích người không có tính cách nổi bật như Kevin, cái kiểu thích mà như không thích. Còn tính cách nổi bật như Lão Ngộ lại hoàn toàn khác biệt, cô nào thích anh chàng này thì thích đến phát điên, còn cô nào mà ghét thì ghét đến hắt nước đổ đi, cực kỳ cực đoan.

Khác với những người đàn ông dùng tiền để mua lấy sự vui vẻ của phụ nữ, Lão Ngộ đa phần dùng suy nghĩ và sở thích để đổi lấy niềm vui cho các cô gái.

Điện ảnh âm nhạc, văn hóa Trung Tây, chính trị lịch sử địa lý, viết văn, quay phim chụp ảnh, thứ gì anh ta cũng biết, thậm chí còn có thể ôm ghita chơi mấy bài dân ca nữa. Chỉ cần nơi nào có đông người ngồi với nhau, nơi đó liền trở thành sàn diễn của Lão Ngộ. Anh ta cứ như người chủ trì tiết mục, đem đủ thứ chuyện ra phân tích lý giải cho mọi người, ai thích thì nghển cổ lên lắng nghe, không thích thì cứ coi như lời của kẻ say, không cần để ý.

Lão Ngộ có rất nhiều sở thích, anh ta luôn cần mẫn tìm lời giải đáp cho câu đố lớn nhất của cuộc đời mang tên “bản thân”, và đã thu được không ít kết quả. Nhưng Lão Ngộ cũng rất tỉnh táo, anh ta hiểu được chỉ có kinh tế mới là cơ sở để duy trì sở thích, vì vậy chưa bao giờ anh ta bỏ lơi việc làm ăn của mình, nghe đâu làm tới mấy công ty, thu nhập rất khá. Lão Ngộ và những người làm ăn bình thường có thể nói là khác nhau về bản chất, anh ta kiếm tiền là để phát triển sở thích của mình, để khám phá bản thân, để được cảm nhận cảm giác kiêu ngạo khi đứng trên cao. Lão Ngộ chưa bao giờ đi hộp đêm, cũng không bao giờ cùng khách hàng đi tắm hơi mát xa, mà chỉ chìm đắm trong những sở thích phong phú đa dạng của mình, lạnh lùng cười nhạo và cự tuyệt những quyến rũ tầm thường của tục thế.

Tất nhiên là trừ sex ra.

Lão Ngộ thích sex. Điểm khác biệt của anh ta và Kevin là anh ta không thích những cô gái trẻ. Định nghĩa của anh ta về các cô gái trẻ là thế này: Hai mươi lăm tuổi trở xuống còn chưa biết mùi đời, nhí nha nhí nhố, chẳng có hàm dưỡng, suy nghĩ không sâu, chẳng hiểu biết gì về điện ảnh hay âm nhạc cả. Chỉ thế mà thôi. Mỗi làn nhắc đến những người phụ nữ của Lão Ngộ, tôi đều nghĩ đến loại phụ nữ mà Bethoveen yêu thích: “Xuất thân trong tầng lớp quý tộc Vienna, có giáo dưỡng, xinh đẹp hiền thục, mang một vẻ đẹp yếu ớt cần sự chở che.” Mỗi cô gái ngồi cạnh anh ta đều có “một vẻ đẹp yếu ớt cần sự chở che”.

Dường như Lão Ngộ không có cách nào khiến mình dừng lại bên cạnh một cô gái được lâu. Anh ta rất dễ và cũng rất mau chán. Tôi đã từng tính thử, cứ mỗi ba tháng Lão Ngộ lại đổi một người phụ nữ, cứ như vậy mãi mà không hề thấy mệt mỏi. Ngoài ra anh ta còn có một ưu điểm mà người thường không dễ gì làm được: thích mới nhưng không ghét cũ. Anh ta thường tụ tập mấy cô đã từng cặp với mình đến quán bar ngồi chơi nói chuyện, các cô không ngờ cũng rất vui vẻ, trò chuyện ồn ào cả góc quán. Điều này không phải là không có nguyên nhân, rất nhiều cô gái sau khi đã chia tay cũng vẫn được anh ta nhiệt tình chăm sóc, không hề đổi thay. Có lẽ trong triết lý sống của Lão Ngộ không hề có mấy chữ “người đi trà lạnh”.

Tôi từng nghe được một câu chuyện thế này. Có một lần có một cô gái từng cặp với Lão Ngộ bị ốm liệt giường ở nhà, anh ta liền tức tốc ngồi máy bay từ nước ngoài trở về, chỉ để ninh cho cô một nồi canh. Cô gái cảm động đến phát khóc, cứ tưởng rằng anh ta sẽ trở lại với mình. Chẳng ngờ đến hôm sau, Lão Ngộ lại nói phải đi thăm một cô gái khác, rồi dứt áo ra đi. Có lẽ chính vì tính cách cố chấp chân thành này của Lão Ngộ mà những cô gái yêu anh ta đều yêu đến điên cuồng, đồng thời cũng từ đó mà trở nên tuyệt vọng tới tột cùng của sự tuyệt vọng.

Còn có một câu chuyện khác. Một lần Lão Ngộ làm ăn không kịp xoay vòng vốn, tình cờ để một cô gái đã chia tay biết được. Cô gái này là dân văn phòng, chỉ dựa vào đồng lương cứng để tích lũy chút tiền về sau sử dụng. Ai ngờ đâu hôm sau cô lập tức rút hết tiền trong tài khoản ra, cho vào một cái túi, thả “bịch” lên bàn làm việc của Lão Ngộ, rồi buông lại một câu: “Có lẽ không đủ, nhưng anh dùng tạm vậy !” Dứt lời liền quay đầu bỏ đi, chỉ để lại một làn gió thoảng. Lão Ngộ ngồi một mình trong phòng, lặng lẽ khóc thầm. Anh ta rất ít khóc, hơn nữa thường cũng chỉ khóc vì bản thân mình. Tất nhiên là cô gái kia cũng không giữ được chân anh ta. Dường như con người Lão Ngộ sinh ra là để sống tự do, sống chỉ vì tự do.

- Có trách nhiệm với bản thân, chính là có trách nhiệm với người khác.

Lão Ngộ nói.

- Còn dự định kết hôn không ?

- Có. Nhưng không có người nào tốt, cũng chẳng tìm được người nào tốt, đành sống một mình vậy.

Người tốt mà anh ta nói, tức là người thích hợp.

Nhìn những cô gái xinh đẹp hào phóng lại chân thành bên cạnh Lão Ngộ, tôi thật cũng không biết rốt cuộc anh ta muốn tìm một người tốt như thế nào nữa.

Hay là anh ta đang đợi một người, một người giống như Lông Mi đối với tôi ?

Không biết nữa. ‘

Tuổi trẻ là một trận vây khốn, giống như người Tây Ban Nha vây khốn cung điện La Alhambra trong một thời gian dài vậy.

Tuổi trẻ không hủy diệt chúng ta, nó chỉ vây khốn chúng ta mà thôi.

“Tiếng Thét” Không hiểu sao dạo này tôi rất hay nghĩ đến bức tranh đó.

Trong tranh vẽ một người đang lấy tay bịt chặt tai, trên mặt chỉ thấy hai hố mắc trống huếch, nét mặt tuyệt vọng. Ở phía xa xa sau lưng người này có hai người đang đứng, họ có vẻ như hoàn toàn thờ ơ trước con người cô độc tuyệt vọng thậm chí còn lộ rõ khuynh hướng tự sát trước mặt mình, chỉ đứng thõng tay quan sát.

Tôi cứ cảm thấy mình giống như người trong bức họa, sống chán chường, sống mệt mỏi, mất đi lòng tin.

Trong thành phố này, khắp nơi đều là những người thờ ơ hững hờ, nhắm mắt làm ngơ. Những người muốn giúp đỡ mình như Trà Sữa, Bì Tử, Quán Đầu lại không thể giúp được gì.

Bởi vì vỏ quýt dày phải có móng tay nhọn. Lông Mi chính là cái móng tay nhọn đó.

Mùa thu đến.

Thỉnh thoảng tôi lại ngồi trên sân thưởng tổng kết lại cuộc sống và những người đã xuất hiện trong đời mình. Đột nhiên nhận ra mình chưa làm được chuyện gì ra hồn. Cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt.

Vết thương trên thân Kim Hổ đã dần dần khỏi hẳn, để lại một vết sẹo rất đẹp.

Bì Tử cuối cùng cũng bắt đầu nở mày nở mặt, sải chân bước những bước dài tiến về phía mục tiêu trở thành người giàu có. Cậu ta mở công ty, đi khắp nơi hối lộ, khai thông quan hệ, sự nghiệp càng lúc càng lớn. Giờ thì cậu ta không cần mượn tiền ai nữa, mà ngược lại có rất nhiều người bắt đầu đến tìm cậu ta mượn tiền. Cậu ta cũng không cần đến quán bar cưa gái nữa, mà các cô gái toàn tự tìm đến bám lấy cậu ta.

Trà Sữa và cô gái trọc đầu lần trước vẫn yêu nhau đến chết đi sống lại. Cô trọc đầu định di dân sang Hà Lan, nhưng Trà Sữa thì lại chán ghét cuộc sống ở nước ngoài, nó không nỡ bỏ đất nước, không nỡ rời xa thành phố, xa đám bạn bè, xa quán bar này đi đâu cả. Hai người vì vậy mà cứ do dự mãi chưa quyết định được.

Chuyện yêu đương của Hoa Hồng rất ổn, cậu ta không lang thang hát ở ngoài phố nữa mà mượn tiền tôi mở một cửa hàng nhỏ chuyên bán đĩa lậu, tôi cũng tốn khá nhiều thời gian lượn lờ ở ngôi nhà nhỏ ấm áp đó. Cửa hàng đĩa bị kiểm tra niêm phong một lần, nhưng nhờ Bì Tử chạy vạy giúp cho, từ sau lần đó trở đi thì không còn phiền phức gì nữa.

Quán Đầu bị viêm amidan,

sau khi làm phẫu thuật cắt bỏ, cậu ta bắt đầu nói nhiều, thậm chí có hôm còn nói một mạch không ngừng từ sáng tới tối mịt, cứ như là cái amidan kia đã chẹn mất cổ họng của cậu ta vậy. Nhưng khác thì lại chê cậu ta pha đồ uống càng lúc...

Từ Khóa
Bình Luận Góp Ý

↑↑ Cùng chuyên mục
» ( Đăng 3247 ngày trước)
» Tổng Hợp Post Me Ola 11/9/2014 ( Đăng 3248 ngày trước)
» Cuồng kết hôn Uông Bồng Khiết ( Đăng 3248 ngày trước)
» Đường Tâm Thục Nữ ( Đăng 3248 ngày trước)
» Truyện Bên cạnh thiên đường ( Đăng 3248 ngày trước)
Trang:12»
Bài viết ngẫu nhiên
XtGem.com
» TRUNG TÂM HỖ TRỢ.
» T.T Báo Lỗi - Hỗ Trợ - Góp Ý