Polly po-cket
WapSite Giải Trí Đa Phương Tiện -ThuGian10s.Xtgem.Com
ShareCode
ĐỌC TRUYỆN
THỦ THUẬT

Đang xem: 1 | Lượt xem: 654

Nếu Như Yêu


» Xếp hạng: 4.5 sao
» Đánh giá: 4.5/5,10 bình chọn
» Đăng lúc: 13/06/16 21:44:03
» Đăng bởi: Trung Hi
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo
↓↓

Nếu Như Yêu


c đã giữ hắn lại. Hưng đại bàng tức giận, ném ánh mắt căm phẫn về phía Cảnh Phong và ông Nghiêm đang trò chuyện. Hắn tự nhủ với lòng mình, nhất định có ngày hắn bắt Cảnh Phong phải trả giá ối nhục hôm nay.

- Hưng! – Ông Nghiêm lớn tiếng gọi – Từ nay địa bàn ở QK giao lại cho Cảnh Phong.

- Cái gì? – Hưng đại bàng dường như sốc trước quyết định này, hắn trợn mắt nhìn ông chủ của mình rồi đến Cảnh Phong. Hắn nắm giữ trong tay cả chục địa bàn, giao ra một cũng chẳng đáng gì, nhưng đó lại là QK. Địa bàn này nằm ngay trung tâm thành phố, thu rất nhiều món lợi mà không đâu có được.

Cảnh Phong nhìn vẻ tức tối của Hưng đại bàng, anh nhếch môi cười. Anh không ngờ khuôn mặt ông Nghiêm cũng nở một nụ cười khó đoán khác.

Tình bạn thật sự là gì?

Kiều Chinh đọc được một bài viết nói về tình bạn như thế này:

“Tình bạn là món quà vô giá không thể bán cũng không thể mua, giá trị của tình bạn còn tuyệt hơn một núi vàng rất nhiều. Bởi vì vàng là một vật vô tri, không biết nhìn cũng không thể lắng nghe. Và trong lúc ta gặp rắc rối, vàng không thể nói lời cổ vũ, vàng không có trái tim để thấu hiểu. Vàng không thể đem lại cho bạn bình yên hoặc sự chở che.

Hãy cảm ơn cuộc đời đã tặng bạn món quà vô giá, không phải kim cương, châu báu mà là tình cảm chân thành từ một người bạn thật sự.

Nếu một ngày nào đó bạn cảm thấy buồn và muốn khóc… Hãy gọi cho tôi, tôi hứa sẽ đến bên bạn, tôi hứa sẽ làm bạn cười, nhưng biết đâu tôi sẽ khóc cùng bạn.

Nếu một ngày nào bạn cảm thấy đơn độc… Hãy gọi cho tôi, tôi hứa sẽ đến bên bạn, chỉ để im lặng không nói một lời, nhưng tôi muốn bạn biết rằng luôn có tôi bên cạnh bạn.

Nếu một ngày nào đó, bạn phân vân trước những sự lựa chọn của mình… Hãy gọi cho tôi, tôi sẽ không quyết định thay bạn nhưng có thể giúp bạn vững tâm hơn trước sự lựa chọn ấy.

Nếu một ngày nào đó, bạn gặp thất bại… Hãy gọi tên tôi, tôi sẽ không mang lại cho bạn thành công, tôi chỉ giúp bạn tìm thấy cánh cửa khác.

Nếu một ngày nào đó bạn gặp phải một sai lầm và vô cùng đau khổ… Hãy gọi cho tôi, tôi không thể sửa chữa sai lầm đó, nhưng tôi có thể giúp bạn nhận ra rằng sai lầm sẽ giúp bạn trưởng thành và tự tin hơn.

Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy sợ những điều tốt đẹp sẽ qua đi… Hãy gọi cho tôi, tôi sẽ không níu giữ nó lại, nhưng tôi có thể giúp bạn hiểu rằng mọi việc đều có điểm khởi đầu và kết thúc.

Nếu một ngày nào đó, bạn trở nên bế tắc và tuyệt vọng… Hãy gọi cho tôi, tôi không dám hứa sẽ làm bạn quên đi tất cả. Nhưng tôi có thể giúp bạn tìm thấy niềm tin trong cuộc sống.

Nếu một ngày nào đó, cuộc sống quá khắc nghiệt, khiến những ước mơ và niềm tin tưởng của bạn nằm trong vùng giông bão… Hãy gọi cho tôi, tôi chẳng đủ sức chống chọi đâu. Nhưng bờ vai tôi đây sẽ là nơi bạn có thể dựa vào và chúng ta cùng “chiến đấu”.

Nhưng… một ngày nào đó bạn gọi mà không thấy tôi trả lời, bạn hãy đến bên tôi vì lúc đó tôi đang cần bạn”.

Lòng Kiều Chinh bỗng buồn bã, giữa tình bạn và tình yêu, cô thật khó mà lựa chọn. Đối với đàn ông, tình bạn quan trọng hơn tình yêu; đối với phụ nữ, tình yêu quan trọng hơn tình bạn. Còn với cô, tình yêu và tình bạn đều quan trọng như nhau.

Mắt nhìn thấy Cẩm Tú càng ngày càng rời xa mình mà không làm gì được, cô cảm thấy bất lực vô cùng.

Dạo gần đây, Cẩm Tú khó gần hơn bao giờ hết, ánh mắt Cẩm Tú nhìn cô giống như chất chứa bao nỗi oán hận đáng sợ. Cô càng ngày càng hoang mang. Cô vẫn luôn cho rằng, Cẩm Tú lo lắng ình nên mới ngăn cản cô đến bên Cảnh Phong, nhưng có vẻ không phải vậy… Mải suy nghĩ, cô không biết Vỹ Thanh đã ngồi xuống cạnh mình từ bao giờ.

- Haiz, em và Cẩm Tú, hai đứa bỗng nhiên đều trở nên khác lạ – Vỹ Thanh bỗng than dài một tiếng.

- Em có gì khác lạ đâu? – Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn Vỹ Thanh hỏi lại.

- Mọi người bảo rằng, hai đứa em cùng thích một chàng trai nên mới trở mặt với nhau như thế. Có người còn bảo, người đó vốn là bạn trai của Cẩm Tú nhưng bị em xen vào – Vỹ Thanh nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

- Em… – Kiều Chinh thảng thốt kêu lên.

- Ừ! Mọi người bảo thế đó.

Vỹ Thanh sau đó yên lặng mãi khiến Kiều Chinh hoài nghi, cô vội thanh minh:

- Chuyện đó chỉ là đồn thổi mà thôi.

- Có lẽ Cẩm Tú đã có bạn trai rồi. Cũng đúng, một cô gái xinh đẹp, hoạt bát, đáng yêu như cô ấy, sao lại không có người thích cơ chứ – Vỹ Thanh khẽ cười buồn, nói như chỉ để ình nghe rồi đứng dậy bỏ đi, không để ý đến thái độ của cô.

Trong lòng Kiều Chinh xuất hiện một cảm giác mơ hồ. Cảnh Phong là một chàng trai xuất sắc như thế. Cẩm Tú cũng như cô trước một anh chàng như Cảnh Phong lẽ nào không động lòng?! Cho dù hai người họ có là anh em đi chăng nữa, thì cũng chỉ là anh em họ mà thôi.

Tim Kiều Chinh nhói đau, cô vội vã nhắm mắt lại, hít thật sâu, lắc đầu xua đi ý nghĩ đó của mình. Nhưng sau đó, tâm trạng trở nên rất xấu, cô không còn muốn học hành gì nữa, liền chạy xe về nhà.

Căn nhà rộng, vắng vẻ, cảm giác cô đơn tràn ngập. Cô bước đến bên cây đàn dương cầm, bắt đầu dạo một đoạn nhạc. Ông Nghiêm trở về nhà thấy con gái đang ngồi đánh đàn thì nhẹ nhàng đến bên, đặt tay lên vai cô âu yếm hỏi:

- Con gái của ba hôm nay có tâm sự gì sao?

- Ba! – Kiều Chinh thấy ông, hai mắt đã rưng rưng, dựa vào người ông yên lặng khóc.

Ông Nghiêm giang tay ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng hỏi:

- Sao thế? Ai ăn hiếp con à?

- Không phải – Kiều Chinh lắc đầu.

- Con gái của ba, có phải là yêu rồi hay không? – Ông Nghiêm đẩy nhẹ Kiều Chinh ra, nhìn cô hỏi.

Kiều Chinh hai má đỏ ửng lên, khẽ gật đầu.

- Là anh chàng nào tốt phước được con gái yêu của ba để mắt đến thế hả? – Ông Nghiêm trêu cô.

Kiều Chinh xấu hổ khẽ lườm ông, xong cô lại thở dài:

- Người ta không thèm để ý đến con gái ba.

- Thằng đó đúng thật là không có mắt, con gái ba xinh đẹp, đáng yêu thế này mà còn không để ý hay sao?! Con yên tâm đi, chỉ cần con lên tiếng, ba tin chắc người xếp hàng theo con dài đến cuối phố.

Biết ba an ủi mình, cô bật cười:

- Ba nè! Sau này dù con yêu ai, ba cũng sẽ ủng hộ con đúng không? – Kiều Chinh đột nhiên hỏi.

- Ba tin vào con mắt lựa chọn của con gái ba.

- Con cám ơn ba! – Kiều Chinh mỉm cười hạnh phúc, vòng tay ôm lấy ba mình. Giờ cô có thể yên tâm rằng, ba cô sẽ không ngăn cản chuyện của cô và anh.

Thời gian trôi qua thấm thoát đã hơn một tuần.

- Lão rất đa nghi và xảo quyệt, dù em có hỏi thế nào, lão cũng không hé lấy một lời – Cẩm Tú nói với Cảnh Phong.

- Em cứ tiếp tục ở bên cạnh lão quan sát tiếp. Đợi thời cơ chín muồi, đến khi lão tin tưởng em rồi mới moi được thông tin. Thời gian này, lão vẫn chưa tin tưởng anh lắm – Cảnh Phong nhìn Cẩm Tú thở dài, đau xót – Cẩm Tú, anh xin lỗi, là anh hại em ra nông nỗi này.

- Cảnh Phong, là em cam tâm tình nguyện.

- Em phải cẩn thận hơn mới được – Ánh mắt Cảnh Phong chìm trong đau khổ.

- Em biết rồi – Cẩm Tú gật đầu nhìn anh chan chứa yêu thương, cô tiến sát lại gần anh hơn – Cảnh Phong, em vì anh không tiếc hi sinh bản thân mình. Anh an ủi em một chút có được không? Xóa hết dấu vết đáng thương trên người em đi – Lời Cẩm Tú da diết, giọng nói khiêu gợi, đôi mắt đong đưa đầy tình ý.

Cảnh Phong nhìn Cẩm Tú một hồi, chính anh đã sắp đặt để cô làm tình nhân của ông Nghiêm, hi sinh thân xác cô, để mặc ông ta dày vò, chà đạp. Trước lời yêu cầu này của cô, anh không có quyền từ chối.

Anh choàng một tay qua eo của Cẩm Tú, tay kia khẽ nâng cằm cô lên, cúi người hôn cô. Cẩm Tú nhanh chóng đáp lại anh, cuồng nhiệt quấn lấy anh. Nụ hôn của cô rất điêu luyện, rất biết cách phối hợp gây kích thích cho đối phương nhưng trong đầu anh lại nghĩ đến Kiều Chinh và nụ hôn của cô hôm nào.

Hai người con gái này thực quá khác nhau. Một người thành thục, biết cách dẫn dắt, biết cách thu hút. Còn một người lại nhẹ nhàng, gượng gạo, không biết cách mời gọi cũng không biết cách đáp lại, rõ ràng là chưa từng trải. Bờ môi Kiều Chinh cùng hơi thở của cô giống như hương dâu ngọt ngào, thật khiến người ta rung động biết bao nhiêu.

Đúng lúc đó anh nhác thấy một bóng người đứng sững sờ trước cửa nhà, hai cánh cửa mở toang đầy nắng. Hai chiếc túi đi chợ trên tay cô rơi xuống, mấy trái táo cứ thế lăn tròn. Gương mặt cô đã tái xanh, ánh mắt vừa sửng sốt vừa đau buồn nhìn hai người họ, không nói nên lời:

- Hai người…

Cẩm Tú và Cảnh Phong vội vàng buông nhau ra. Khóe mắt cô bắt đầu ậng nước. Cuối cùng cô đưa tay che miệng quay người bỏ chạy. Cảnh Phong không nghĩ ngợi, vội đuổi theo cô.
Nếu Như Yêu – Chương 15

Tác giả: Born

Kiều Chinh vừa chạy vừa khóc. Lời Vỹ Thanh hôm nào vọng vào tai cô: “Mọi người bảo rằng hai đứa em cùng thích một chàng trai nên mới trở mặt với nhau như thế. Có người còn bảo, người đó vốn là bạn trai của Cẩm Tú nhưng bị em xen vào”. Cô đã từng nghĩ đến điều này nhưng nhanh chóng phủ nhận. Không ngờ đó lại là sự thật, một sự thật không thể phủ nhận. Cuối cùng thì cô cũng hiểu vì sao Cẩm Tú bỗng trở nên lạnh lùng với cô như thế. Hóa ra tất cả là vì Cảnh Phong. Nếu hai người họ đã yêu nhau, vì sao lại để cho cô ngộ nhận, vì sao lại lừa dối cô?!!

Chỉ một lát sau, Cảnh Phong đã đuổi kịp Kiều Chinh. Anh nắm lấy tay cô giữ lại khàn giọng nói:

- Để anh đưa em về.

- Không cần đâu. Tôi không muốn bị các người đùa giỡn nữa – Kiều Chinh lạnh giọng đáp.

Cảnh Phong không nói không rằng nắm tay cô, lôi cô đi theo mình. Cô tức giận mắng:

- Anh làm gì vậy, buông tay tôi ra.

- Ở đây khó bắt xe lắm, để anh đưa em về – Cảnh Phong cương quyết nói.

- Không cần.

- Anh chỉ xem Cẩm Tú là em gái – Cảnh Phong bất ngờ thanh minh.

- Anh trai có thể hôn em gái như vậy sao? – Giọng cô bỗng vỡ òa – Cho dù hai người có yêu nhau hay không, tôi cũng không để ý. Nhưng vì sao hai người lại gạt tôi chứ?

- Anh không gạt em, anh thật sự chỉ xem Cẩm Tú là em gái. Chuyện vừa rồi… – Anh muốn giải thích nhưng làm sao có thể giải thích rõ ràng đây.

- Đủ rồi, tôi không muốn nghe gì nữa – Cô bịt hai tai lại rồi vừa khóc vừa chạy.

Cảnh Phong nhói lòng nhìn theo bóng cô, hai tay siết chặt. Anh tự nhủ: không được đau lòng nhưng trái tim không nghe lời, cứ thổn thức nhức nhối mãi không thôi.

Kiều Chinh vừa chạy được một lúc thì nghe tiếng còi sau lưng, Long Sơn đang chạy xe tới gần cô.

- Đi đâu vậy? Sao lại chạy một mình ở khu này? – Sau đó, anh nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô – Em khóc à?

- Em vừa mất một người bạn – Cô buồn bã đáp.

Long Sơn nghe cô nói thế thì im lặng, một lúc lâu sau mới nói:

- Mất một người bạn không phải là mất tất cả.

- Em cũng mất luôn người con trai mà em thích – Cô chua xót nói thêm.

- Lên xe đi, anh đưa em đi đến nơi này – Long Sơn bèn bảo.

Long Sơn chở cô đến nơi bờ sông vắng lặng, Kiều Chinh ngồi trên chiếc áo khoác của anh trải trên nền cỏ non. Mặt sông phản chiếu những ánh đèn hiu hắt, buồn bã. Cô nhớ đến cảnh Cẩm Tú và Cảnh Phong ôm hôn nhau, trái tim như bị ai siết chặt, nước mắt lại lặng lẽ rơi. Long Sơn lấy khăn lau nước mắt cho cô rồi cũng đưa mắt nhìn về hướng dòng sông đang trôi, không nói lời nào.

Thật lâu, thật lâu, Kiều Chinh cũng không biết mình đã ngồi như thế bao lâu, Long Sơn vẫn bên cạnh cô tĩnh lặng chờ đợi. Nước mắt đúng liều thuốc tốt nhất c...

Từ Khóa
Bình Luận Góp Ý

↑↑ Cùng chuyên mục
» ( Đăng 3249 ngày trước)
» Cờ Lê Số 14 ( Đăng 3252 ngày trước)
» Nếu Như Yêu ( Đăng 3253 ngày trước)
Bài viết ngẫu nhiên
XtGem.com
» TRUNG TÂM HỖ TRỢ.
» T.T Báo Lỗi - Hỗ Trợ - Góp Ý