XtGem Forum catalog
WapSite Giải Trí Đa Phương Tiện -ThuGian10s.Xtgem.Com
ShareCode
ĐỌC TRUYỆN
THỦ THUẬT

Đang xem: 1 | Lượt xem: 655

Nếu Như Yêu


» Xếp hạng: 4.5 sao
» Đánh giá: 4.5/5,10 bình chọn
» Đăng lúc: 13/06/16 21:44:03
» Đăng bởi: Trung Hi
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo
↓↓

Nếu Như Yêu


ho những trái tim đau khổ, khóc đến lúc người mệt mỏi kiệt sức thì nỗi buồn trong lòng cũng vơi cạn đi. Cô hít một hơi không khí mát mẻ ven sông, cuối cùng lên tiếng:

- Giống như cảm giác bị phản bội vậy, rất hụt hẫng.

Long Sơn quay đầu nhìn cô chăm chú cứ như thể anh chờ cô rất lâu rồi đủ để quen với sự chờ đợi ấy.

- Là Cảnh Phong đúng không?

Kiều Chinh không trả lời, ánh mắt đau thương nhìn mặt sông.

- Tình bạn, tình yêu… Đây là lần đầu tiên em thật sự thấy thân thiết với một người nhiều đến thế, cũng là lần đầu tiên trái tim em rung động vì một người, vậy mà… đều cùng lúc mất đi.

- Rồi sẽ qua thôi – Long Sơn nói bên tai Kiều Chinh nhẹ nhàng như một làn gió.

Kiều Chinh nhắm mắt lại, cô cố gắng ghi nhớ từng lời của Long Sơn, đúng vậy, rồi mọi việc sẽ qua thôi.

Kiều Chinh chưa từng về nhà khuya đến thế.

- Con về rồi, thật là tốt quá – Giọng mẹ cô mừng rỡ.

Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, cô siết chặt tay mẹ mình, nước mắt lại chực trào ra. Đúng lúc đó, ông Nghiêm lên tiếng:

- Tôi đã nói là con gái không sao mà bà không chịu tin.

- Ông thì biết gì. Tóm lại, ngày mai ông phải lo xong vụ kia cho tôi, nếu không thì không xong với tôi đâu – Bà Kim Xuân gắt lên.

Kiều Chinh hơi ngạc nhiên hỏi:

- Chuyện kia là chuyện gì ạ?

- Ba mẹ phải đi đám cưới con một người bạn ở Thụy Điển. Có lẽ cả tuần mới về. Để con ở lại một mình, ba mẹ không yên tâm nên ba con đã đưa một vệ sĩ đến bảo vệ con.

- Sao ạ!? – Kiều Chinh kêu lên nghi ngại.

- Cậu ta sẽ đến đây vào ngày mai – Bà Kim Xuân mỉm cười hiền từ – Có như thế ba mẹ mới yên tâm được.

Cảnh Phong ung dung tiến bước về phía cô, ánh mắt anh khẽ chạm vào mắt cô để lại một tia sáng nhỏ. Anh hoàn toàn không giống những vệ sĩ khác, không có vest đen, kính đen, giày da bóng lưỡng, anh thư thái trong chiếc áo thun màu đỏ và chiếc quần jean đã bạc màu.

Kiều Chinh khẽ cắn môi quay đi không nhìn anh.

- Cảnh Phong, đây là Kiều Chinh con gái của tôi. Cậu sẽ bảo vệ con bé trong thời gian chúng tôi ở nước ngoài. Mong cậu dốc sức – Bà Kim Xuân nhìn Cảnh Phong tin tưởng.

Nghe tới đây, Kiều Chinh nhảy dựng lên:

- Mẹ! Tại sao lại như vậy?

- Kiều Chinh! Con nghe mẹ nói đi. Ba mẹ chỉ có mình con, nếu con có mệnh hệ gì thì ba mẹ phải sống làm sao đây?!

Thấy thái độ của mẹ mình như vậy, cô cắn môi chạy thẳng lên lầu. Đóng sầm cửa lại, cô ngã xuống giường trong ấm ức. Không ngờ cô vừa mới quyết tâm không gặp lại anh nữa thì anh lại xuất hiện trước mặt cô.

- Cốc… Cốc… Cốc…

Tiếng gõ cửa phòng cô đột nhiên vang lên. Kiều Chinh đoán là mẹ mình nên vùi mặt vào gối, chẳng buồn nhúc nhích. Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, Kiều Chinh vẫn không lên tiếng, lát sau cô nghe tiếng xoay nắm cửa. Tiếng bước chân tiến đến bên cạnh giường của cô, đứng yên lặng thật lâu. Hương bạc hà phảng phất bay đến khiến trái tim cô đập liên hồi, tiếng bước chân này không phải của mẹ cô, mùi hương này cũng không phải của mẹ. Cả người cô căng cứng.

Tình trạng im lặng cứ kéo dài mãi, đến lúc Kiều Chinh sắp ngạt thở thì Cảnh Phong mới lên tiếng, không giấu vẻ giễu cợt:

- Váy ngủ của em bị vén lên cao kìa, thấy hết rồi.

- Á… – Cô hoảng hốt bật dậy, vội vàng kéo chiếc váy ngủ ngay ngắn lại.

Cảnh Phong đứng im, nghiêng đầu nhìn cô cười thích thú. Lúc đó, cô mới phát hiện ra mình bị người ta trêu chọc bèn tức giận hét lên:

- Anh lừa em.

Cảnh Phong cố gắng thu lại nụ cười rồi đưa tay chạm nhẹ khóe mắt cô.

- Xem ra tối qua em khóc rất nhiều, mắt sưng cả lên rồi – Anh nói.

- Ai cho anh vào đây? – Kiều Chinh lạnh lùng lên giọng.

- Anh có gõ cửa mà – Cảnh Phong vẫn thản nhiên đáp – Em cố tình không nghe thấy mà thôi.

- Biết rõ vậy sao anh còn tự tiện bước vào? – Kiều Chinh vẫn không hạ giọng.

- Bởi vì đây là nhiệm vụ của anh. Đừng hờn dỗi nữa, mau đi ăn cơm đi – Cảnh Phong vẫn nhẹ giọng khuyên cô.

- Tôi không đói, không muốn ăn – Kiều Chinh vẫn bướng bỉnh, nhưng ngay sau đó cái bụng cô lại phản chủ, sôi ầm lên.

- Được rồi, đi ăn cơm thôi. Nếu em còn không đi, anh buộc phải bế em xuống lầu đó – Cảnh Phong nheo mắt cười.

Kiều Chinh ném cho anh một cái nhìn sắc lẻm rồi quyết định đứng dậy đi ăn cơm, cô cũng không cần phải hành hạ mình quá nhiều như thế. Trong lúc Kiều Chinh ngồi ăn, Cảnh Phong kéo ghế ngồi bên cạnh cô. Ánh nhìn của anh cứ như xoáy vào cô nhưng cô coi như anh không tồn tại. Một lúc sau, bà Kim Xuân từ trên lầu xách vali đi xuống. Bà vuốt ve mái tóc cô nói:

- Con gái, ở nhà ngoan đừng đi đâu nhiều. Ba mẹ đi sẽ tranh thủ về sớm với con.

Rồi bà nói với Cảnh Phong:

- Chăm sóc con bé cho tốt.

Cảnh Phong đứng dậy nhìn bà gật đầu, sắc mặt lạnh tanh. Tiễn mẹ đi rồi, cô lạnh nhạt nói với Cảnh Phong:

- Anh có thể về được rồi, tôi không cần anh bảo vệ.

Anh chỉ im lặng định quay người vào nhà, ném lại nụ cười khó hiểu.

- Anh có điều gì muốn giải thích với em không? – Cô nhượng bộ.

- Không có.

Từ “không có” vừa nói ra đã cắt đứt tia hi vọng cuối cùng của cô. Cô đùng đùng nổi giận, chẳng nói chẳng rằng quát lên:

- Ra khỏi nhà tôi ngay, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.

Nhưng sức cô chẳng là bao, chỉ đầy lùi Cảnh Phong được vài bước. Đuổi không đuổi được, đánh không đánh được, Kiều Chinh hậm hực đá vào chân Cảnh Phong một cái thật mạnh rồi bỏ lên lầu. Lát sau cô thay đồ đi học, không nói một lời, cứ thế bước ra khỏi nhà, chạy xe đến trường. Chiếc xe hơi màu xám bạc cứ chầm chậm chạy theo xe cô, không nhanh hơn cũng không chậm hơn, luôn giữ một khoảng cách nhất định. Lúc đến trường, gửi xe vào bãi đỗ xong, quay người đi ra đã thấy Cảnh Phong ở đó, cô gầm gừ cảnh cáo:

- Tôi không muốn bị bạn bè chú ý, nếu anh dám theo tôi vào lớp, tôi sẽ nghỉ học cho anh xem.

Chẳng biết lời đe dọa của cô có kết quả hay không nhưng Cảnh Phong chẳng theo cô vào lớp, anh ngồi thư thái trên ghế đá dưới sân trường. Kiều Chinh lên lầu rồi nhưng vẫn liếc mắt nhìn xuống tìm anh. Cảnh Phong không ăn bận kiểu cách, chiếc ao thun đỏ cùng quần jean khiến anh chẳng khác nào một chàng sinh viên nổi bật, thu hút rất nhiều ánh mắt của đám con gái đi ngang qua.

Điều mà Kiều Chinh không ngờ đến là Cẩm Tú bình thường hay tránh né cô nhưng hôm nay lại chủ động đứng trước mặt cô. Kiều Chinh im lặng bước thật nhanh qua người Cẩm Tú vào lớp. Cẩm Tú thấy vậy vội giữ tay cô lại nói bằng giọng rất nhỏ:

- Chúng ta nói chuyện đi.

Kiều Chinh gạt tay Cẩm Tú ra, tiếp tục cất bước. Cẩm Tú nhìn theo phía sau cô nói:

- Chẳng lẽ Chinh không muốn biết chuyện ngày hôm qua sao?

Bước chân Kiều Chinh dừng hẳn lại.

Không muốn bỏ buổi học chiều nhưng cuối cùng Kiều Chinh cũng đành bỏ lỡ, cô ngồi đối diện với Cẩm Tú trong một quán cà phê ngay gần trường. Họ qua mặt Cảnh Phong không dễ dàng gì để ngồi đây.

- Cảnh Phong không phải là anh họ của mình – Cẩm Tú lên tiếng trước phá vỡ không khí nặng nề giữa họ.

Tay Kiều Chinh siết chặt lại, trong lòng nổi lên ngọn lửa đau buồn.

- Mình thích Cảnh Phong ngay từ lần gặp mặt đầu tiên – Cẩm Tú tiếp tục thổ lộ.

Kiều Chinh vẫn im lặng nhìn Cẩm Tú bằng ánh mắt khinh bỉ.

- Thật ra ngay lúc đầu, mình muốn kể cho Chinh nghe mọi chuyện…

- Nhưng cuối cùng Tú đã không nói – Kiều Chinh tức giận tiếp lời.

- Cảnh Phong luôn xem mình là một đứa em gái không hơn không kém, mặc dù mình yêu anh ấy. Vì vậy mà anh ấy đã chủ động giới thiệu anh ấy là anh họ của mình. Mình đành phải chấp nhận thân phận đó, chờ đợi đến lúc Cảnh Phong chấp nhận tình cảm của mình.

Kiều Chinh quay mặt đi không nhìn Cẩm Tú, cô không muốn mình bị giọng nói chất chứa nhiều tâm sự của Cẩm Tú làm mềm lòng.

- Điều mình không ngờ là Chinh cũng thích anh ấy. Mình thừa nhận mình đã rất ghen tị với Chinh, bạn giàu có, cuộc sống đủ đầy, quần áo mặc trên người bạn nhiều khi còn hơn mấy tháng lương làm thêm của mình. Bạn có rất nhiều thứ mà mình khao khát. Chỉ có Cảnh Phong là không thuộc về Chinh nên mình muốn anh ấy thuộc về mình. Mình thừa nhận, mình tham lam, mình ích kỷ, mình lừa dối Chinh, miệng

nói muốn tốt cho Chinh nên mới bắt buộc Chinh rời xa Cảnh Phong, bởi vì mình sợ, mình sợ Cảnh Phong sẽ yêu Chinh. Chuyện hôm qua…

- Đó là chuyện của hai người, tôi không muốn nghe – Kiều Chinh lạnh lùng ngắt lời, cô cảm thấy nghẹt thở trước lời nói của Cẩm Tú. Cẩm Tú hồn nhiên hay nhõng nhẽo với cô, luôn nghịch ngợm với mọi người hóa ra chỉ là giả tạo. Làm người ai mà chẳng có bản tính riêng, chỉ là cô không chấp nhận được việc mình bị lừa dối. Trong khi cô luôn xem Cẩm Tú là người bạn tốt nhất thì Cẩm Tú lại xem cô như đối tượng để mà ghen tị.

- Kiều Chinh, mình hiện giờ đang làm thêm ở chỗ ba bạn – Cẩm Tú đột nhiên chuyển đề tài.

- Yên tâm đi, mình sẽ không kể mọi chuyện với ba mình đâu. Tú cứ yên tâm ở lại đó làm việc – Kiều Chinh lạnh lùng đáp.

- Kiều Chinh, Cảnh Phong thật sự không thích hợp với bạn đâu. Mình hợp với anh ấy hơn bạn nên mình nhất định sẽ chiếm lấy anh ấy cho riêng mình. Cảnh Phong không từ chối nụ hôn của mình tức là anh ấy cũng có cảm giác với mình, mình không muốn bạn cứ tiếp tục đem lòng yêu anh ấy để rồi đau khổ.

- Yên tâm đi. Chỉ cần hai người tránh xa tôi một chút là được. Chuyện của hai người, hai người nên tự giải quyết lấy.

Nói xong cô đứng dậy đi về.

Kiều Chinh vừa bước ra khỏi tiệm cà phê thì đã nhìn thấy Cảnh Phong ở trước mặt, vẻ điềm nhiên lạnh lùng vẫn không thay đổi. Kiều Chinh cắn môi, đứng im tại chỗ, cúi mặt nhìn xuống đất cho đến khi bóng Cảnh Phong phủ trùm lên cô.

- Nếu em muốn anh theo em vào tận lớp học thì cứ thử trốn đi lần nữa xem.

- Anh là vệ sĩ của tôi chứ không phải là thầy giáo của tôi. Nhiệm vụ của anh là bảo vệ tôi chứ không phải là đe dọa hay dạy dỗ tôi. Anh nên biết thân biết phận thì hơn – Kiều Chinh trút hết đau buồn cùng giận dữ trong cuộc nói chuyện với Cẩm Tú lên anh.

Nói xong cô hất mặt bước qua anh, cố tình tông vào anh rồi đi thẳng.

Không còn tâm trạng học tiếp nữa, cô chạy xe ngang qua Cảnh Phong rồi đi thẳng ra đường. Thay vì về nhà, Kiều Chinh quyết định đi mua sắm. Cô không có thói quen mua sắm, việc mua sắm đồ cho cô thường là do mẹ cô làm. Hôm nay cô quyết định đi mua sắm để xả hết bực dọc trong lòng.

Đàn bà mua sắm vốn là cực hình của đàn ông.

Kiều Chinh vào cửa hàng thử hết bộ này đến bộ khác, cô cũng không nhớ mình thử bao nhiêu bộ. Cảnh Phong vẫn ngồi một bên nhìn cô mà chẳng có chút biểu hiện chán nản nào. Trong khi đó, mấy cô bán hàng lại mải mê ngắm anh. Kiều Chinh thử đồ chán chê rồi lôi chiếc thẻ vàng trong túi ra đưa ấy cô bàn hàng. Mấy cô nhân viên lúc đầu hơi e dè nhìn cô. Họ liên tục liếc mắt về phía Cảnh Phong xem thái độ của anh thế nào nhưng nhìn cái thẻ vàng trong tay cô, họ liền cười tít mắt nói:

- Em thật may mắn khi có bạn trai vừa đẹp trai lại hào phóng như thế. Chắc cậu ấy yêu em lắm.

Kiều Chinh nghe xong thì sầm mặt lại, cô giật cái thẻ và rồi bảo:

- Không mua nữa.

Mấy cô nhân viên chết sững, miệng há hốc nhìn Kiều Chinh không chớp mắt. Kiều Chinh mặc kệ ánh mắt đang dần chuyển sang phẫn nộ của họ chỉ cười nói:

- Để tôi nói cho các chị biết, anh ta là vệ sĩ của tôi. Bạn trai tôi ư? – Kiều Chinh liếc về phía Cảnh Phong, cô nhếch môi khinh khỉnh – Anh ta xứng sao?!

Nói xong cô đút thẻ vào túi bỏ đi một m...

Từ Khóa
Bình Luận Góp Ý

↑↑ Cùng chuyên mục
» ( Đăng 3249 ngày trước)
» Cờ Lê Số 14 ( Đăng 3252 ngày trước)
» Nếu Như Yêu ( Đăng 3253 ngày trước)
Bài viết ngẫu nhiên
XtGem.com
» TRUNG TÂM HỖ TRỢ.
» T.T Báo Lỗi - Hỗ Trợ - Góp Ý