| Truyện Bên cạnh thiên đường» Xếp hạng: ![]() » Đánh giá: 4.5/5,10 bình chọn » Đăng lúc: 14/06/16 14:49:56 » Đăng bởi: Trung Hi » Chia Sẻ: ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Có lúc tôi lại ra ngồi ở bờ hồ gần ngôi miếu đầu làng xem các nữ sinh vẽ tranh. Tình cờ cũng có người nhiệt tâm thấy tôi cử chỉ quái dị, có lòng tốt hỏi thăm vài câu, nhưng tôi mặc kệ không để ý, chỉ bần thần ngồi ngây ra đó như bức tượng. Có lẽ tại ngồi lâu quá, không ngờ bị họ coi luôn là người mẫu, líu ra líu ríu vừa nhìn tôi vừa đưa bút vẽ phác họa, rồi cười đùa rúc rích khoa tay múa chân bình phẩm mặt mũi tôi. Bước lại xem, thấy mình trong tranh tựa như một cỗ xác ướp, lòng không nén nổi nỗi đau dâng trào, đành lặng lẽ nuốt tiếng thở dài bỏ đi.
Đói thì ra các quán ăn ngoài trời nhỏ ở quảng trường thị trấn.
Có một hàng làm món gà nướng rất ngon. Nhưng tôi gọi lên rồi lại chẳng ăn được mấy miếng, toàn ném cho một con chó nhỏ cạnh đó. Một con chó nhỏ lười nhác và bẩn thỉu, thậm chí còn không biết là loại chó gì nữa.
Con chó cứ lại gần một bàn, lặng lẽ đứng yên, không kêu cũng không sửa, vô cùng nhẫn nại chờ đợi, nhưng rất ít người ném đồ ăn cho nó, thậm chí còn đuổi nó đi, con chó lại sang một bàn khác, cứ thế tuần hoàn như vậy. Duy chỉ có tôi là ném cho nó rất nhiều thịt, con chó hình như vì thế mà có cảm tình với tôi, chỉ cần tôi đi qua đó, là nó đã vẫy đuôi chạy tới, tung tăng vòng vòng trước mặt tôi, đi theo một quãng rất xa. Nó không hề có ý xin thức ăn, mà phảng phất như chỉ muốn tìm một người bạn. Điều này làm tôi rất cảm động, huống hồ tôi cũng đang cần một người bạn. Thế là mỗi ngày cứ đến giờ đó là tôi lại đến quán ăn ấy ăn cơm, con chó nhỏ cũng đúng giờ ở đó đợi tôi. Về sau nó còn đi luôn với tôi khắp các ngõ hẻm, như hình với bóng. Cuối cùng chủ con chó cũng có ý kiến. Tôi đành không đến đó ăn cơm nữa, thỉnh thoảng mới qua ném cho con chó cái gì ăn.
Đến chỗ bác già ăn tào phớ, bác vui vẻ nhắc đến Lông Mi, không tiện giải thích, tôi đành đáp qua loa cho xong chuyện.
Sau rồi tìm được một bar rượu nhỏ trong một ngôi biệt thự cũ kỹ.
Chủ quán tương đối trầm, thậm chí còn không treo cả biển cho quán bar, khách thích đến thì đến, không thích thì thôi, điều này làm tôi rất thích. Hàng ngày, cứ tầm 8 – 9 giờ tối, sau khi đã đi lang thang khắp nơi trong thị trấn cổ, là tôi lại vào quán bar, gọi một chai bia do địa phương sản xuất, uống từng ngụm nhỏ một. Ngồi nghe bài hát “Chuyện thành phố nhỏ” của Đặng Lệ Quân mà quán bar ngày nào cũng mở, nhìn người qua lại ngoài đường, rồi lặng lẽ thần người ra. Quán bar từ sáng tới tối chỉ có một mình tôi là khách, quen rồi họ cũng chẳng coi như người ngoài, nhiều khi nhàn rỗi quá, tôi lại ra sân nhà họ tản bộ. Tôi rất thích những viên gạch lát sàn lớn trong phòng khách nhà họ, nhìn vừa dày vừa chắc chắn, bước lên trên đó, bao nhiêu tâm sự gì cũng có thể tan biến hết.
Chủ quán là một người thích du lịch, đang trên đường đi khắp nơi, để lại quán cho bố mẹ coi sóc. Bố mẹ anh ta không biết bật nhạc, trong quán lại chỉ có mình tôi, bèn nhờ tôi chọn giúp. Tôi cầm hộp đĩa xem thử, thấy chủ quán để lại rất nhiều nhạc Jazz, “Bossanova”, “Country Blues”, còn có cả một ít rock nữa. Có Gun&Rose;, tôi rất muốn nghe “Don’t cry” nhưng đang canh ba nửa đêm, không tiện phá hoại sự yên tĩnh của thị trấn nhỏ, đành chọn một đĩa của Leonard Cohen, “Hey That’s no way to say goodbye” , tiếng nhạc u uất bay lên, trong sự thê lương còn ẩn chứa một chút ấm áp. Tôi vừa uóng rượu, vừa nghịch chiếc vỏ đĩa: Leonard Coen ngồi quay lưng lại với ống kính, trước mặt là một nóc nhà mái ngói xanh như những ngôi nhà mái ngói xanh ở Tây Đệ, cô đơn ôm cây đàn ghita, tựa như đang khẽ ngân nga một khúc nhạc, lại tựa như đang trầm mặc suy tưởng, sự lạc lõng cô đơn tràn đến bao vây xung quanh người ca sĩ.
- Người này đang đọc hay là đang hát thế ?
Ông già nheo nheo mắt cười, hiếu kỳ hỏi tôi.
Vốn định trả lời: “Đó là một thi sĩ dân ca, hát tức là đọc thơ.”
Nhưng một câu như vậy quả thực là không thể giải thích rõ. Đành thay một đĩa nhạc sáo Scotland.
“Thổi sáo hay thật đấy. Dân ca à ? Tỉnh nào thế nhỉ ?”
Ông già lại nheo mắt hỏi.
Tôi chỉ cười, khẽ lắc đầu.
Khách du lịch đến Tây Đệ đa phần là những người giàu có ở vùng Triết Giang. Đi về trong ngày, số trọ lại qua đêm rất ít.
Buổi tối, nơi đây đặc biệt vắng vẻ, một tiếng chó sủa cũng có thể truyền đi khắp thị trấn. Tôi cũng thử làm vậy vài lần, hiệu quả không tệ lắm. Bắt đầu mê thích sự lạnh lẽo vắng vẻ ở đây, tôi thường một mình đi lang thang khắp nơi, nhẹ chân lê bước trên đường.
Tôi cũng có một người bạn, một chú mèo.
Tôi khẽ bước trong một ngõ hẻm nhỏ, chú mèo lặng lẽ đi theo trên bờ tường. Tôi qua cầu, mèo cũng bò qua mái cầu bên trên. Tôi ngồi trong đình nhỏ nghỉ chân hút thuốc, mèo nằm cuộn tròn trên mái đình nhìn tôi ngáp ngáp. Tôi đi đã mệt, về khách
sạn ngủ, mèo cũng đi theo nhảy lên nóc nhà. Tôi nằm trên giường nghĩ ngợi, mèo thì nằm trên mái ngói xanh lim dim ngủ.
Nhắm mắt lại một lúc.
Mở ra.
Chú mèo đã biến mất.
Một buổi chiều như bao buổi chiều khác, tôi trả phòng, quyết định về nhà.
Ông già có vẻ lưu luyến lắm, có lẽ hai người đàn ông trầm mặc ít nói ở với nhau, đã được một thứ tình cảm gì đó gắn kết lại ?
Tôi đến quán ăn nọ cho con chó một miếng thịt cuối cùng, rồi ra chợ ăn hai bát tào phớ của bác già, về khách sạn chào tạm biệt ông lão. Ông nói hôm nay là cuối tuần, người đến sẽ rất nhiều, rất náo nhiệt, còn có cả đoàn kịch địa phương dựng rạp biểu diễn nữa.
Tôi chỉ cười cười, nói mình không thích náo nhiệt rồi lặng lẽ ra đi.
Vĩnh hằng trở lại.
Nietzsche nói: tất cả sự vật lần lượt diễn ra, vĩnh hằng thống nhất sẽ lặp lại.
Trước đây tôi luôn cảm thấy thật khó hiểu, giờ khi ngồi bò ra trên quầy bar quen thuộc, tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra: ví dụ như trong một khoảnh khắc nào đó, sẽ có một tâm trạng tuyệt đối giống như lúc này lướt nhẹ qua người tôi một lần nữa. Ví dụ như tâm trạng quen thuộc lúc này chẳng hạn, không ôm hi vọng với cuộc sống, mà ôm ly whisky ngồi lặng lẽ chờ đến lúc say.
Nietzsche còn nói: “hi vọng” ngược lại chính là thứ tai họa lớn nhất bay ra từ chiếc hộp Pandora, bởi vì nó kéo dài sự đau khổ của con người.
Muốn kết thúc đau khổ của chính mình, giờ tôi bắt đầu không hi vọng nữa.
Không làm ra vẻ đang âm thầm chịu đựng.
Không đem tương lai của mình gửi gắm cho người khác một cách không chắc chắn.
Bì Tử và Trà Sữa thấy tôi quay lại thì đều mừng rỡ ra mặt, chạy ra đón chào, ôm chặt lấy tôi.
- Nghe nói cậu chạy tới tận Tân Cương phải không ?
Bì Tử hỏi.
- Người ta buồn tình, nên đi giải khuây đấy.
Trà Sữa cười cười.
- Tình mới chả tiếc cái gì, có sex là được rồi. Có sex là có tình, không có sex thì cũng chẳng có tình đâu.
- Không có tình thì nói gì đến chuyện sex ? Người và động vật cũng phải có điểm gì khác nhau chứ ?
Trà Sữa và Bì Tử cứ mỗi người một câu, ngược lại làm tôi đỡ phải lên tiếng nói chuyện.
Đảo mắt một vòng quan sát quán rượu. Khung cảnh quen thuộc, mùi vị quen thuộc, âm nhạc quen thuộc, chỉ có người là xa lạ. Không có một bóng người quen, chỉ toàn là những gương mặt lạ lẫm. Tôi thở dài một tiếng. Quán Đầu đưa cho một ly whiskey, tiện thể cười cười bắt tay tôi một cái.
- Miền Tây có vui không ?
Quán Đầu vừa pha rượu vừa hỏi.
- Cũng tạm.
- Giống như kia không ?
Quán Đầu hất mặt nhìn vào màn hình.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, đang bật phim “Thelma & Louise”, đến đoạn hai cô gái cô độc lái xe băng qua sa mạc.
- Cũng gần gần như vậy.
Đột nhiên cảm thấy rất nhớ khoảng thời gian đó, nhớ đến cô gái chân chất ngây thơ Mũ Bò và anh chàng khảo cổ.
Tất nhiên còn có cả Trát Ba.
Bì Tử kéo tôi ra ngồi cạnh cửa sổ.
Trên sofa đang có mấy cô bé đang ngồi ngả ngớn. Cậu ta tới thiệu từng người một cho tôi làm quen, còn đặc biệt nhấn mạnh một cô bé tên là Hồ Đào, mặt mũi quả nhiên rất xuất chúng. Mấy cô bé này còn rất trẻ, vẫn còn đang đi học. Tất cả đều ăn mặc rất đơn giản, quần bò và áo T-shirt, mặt không trang điểm, nụ cười rất thật, không hề có chút giả tạo, cái gì cũng thấy hiếu kỳ, thứ nhạc gì cũng muốn nghe thử. Các cô bé này đều không muốn trở thành những cô bé hiền lành chân chất, mà khát khao được xấu đi một chút. Các cô không còn hứng thú với những trò vui dưới ánh sáng mặt trời, mà muốn vươn mình về những nơi tăm tối của cuộc đời. Các cô muốn biến sai lầm thành vui vẻ, khát khao muốn có những trải nghiệm không bình thường và những cảm giác mới lạ.
Những cô bé này đang ở cái tuổi mà người ta có thể lao đầu vào họng súng không nuối tiếc, ở cái tuổi thanh xuân khiến người ta phải đau lòng xót dạ.
Tôi khẽ thở dài.
- Nghe nói anh đã đến Đôn Hoàng ?
Cô bé tên Hồ Đào hiếu kỳ hỏi tôi.
Tôi mỉm cười gật đầu.
- Ở đó có đồ gì ăn ngon không ?
- Hồ Đào.
Tôi cười cười trêu cợt. Hồ Đào đấm mạnh vào vai tôi, điệu bộ như một cô bé con, trông rất đáng yêu, làm em gái thì quả thật vô cùng hợp.
- Dưa Đôn Hoàng.
Cuối cùng cũng nghĩ ra được một món.
- Lần sau đi nữa thì mang về cho em một ít nhé ?
Tôi gật đầu đáp ứng. Hồ Đào xòe ngón tay nhỏ ra đòi tôi móc nghéo.
- Ở trường nhàn rỗi lắm hả ? Sao còn thời gian đi ngồi quán bar thế này ?
- Chán lắm. Đi học hay không cũng thế thôi, đằng nào thì tốt nghiệp xong cũng đâu cần phải tìm việc. Tìm một ông chồng có tiền là được, rồi dựa vào hắn mà sống. Một tuần nay em không đi học rồi.
Hồ Đào nói. Không gian bị im lặng bao trùm trong thoáng chốc.
Tôi chăm chú lắng nghe Duke Ellington hát, phảng phất như đang ở trong câu lạc bộ Jazz Cotton Club nổi tiếng. Còn Hồ Đào thì ngồi nhìn đủ các loại người trong quán với vẻ rất hứng thú và hiếu kỳ. Tôi liếc nhìn sang chỗ Bì Tử, thấy cậu ta đang ôm một cô bé, rủ rê uống rượu, không ngừng sờ mó chỗ này, hôn hít chỗ kia, ra sức lợi dụng được chút nào hay chút đó. Tôi chẳng biết nói gì, chỉ biết chau mày cười buồn bã.
- Có hay đến quán rượu không ?
- Đây là lần thứ ba.
Hồ Đào nhìn chăm chăm vào một cô gái ăn mặc rất đẹp ngồi cách chỗ chúng tôi không xa lắm.
- Cảm giác thế nào ?
- Vui ! Hồi trước em cứ nghĩ quán rượu là phải loạn xạ ồn ào lắm, không thích hợp cho sinh viên bọn em. Nhưng đến một lần rồi lại thấy rất tuyệt, so với ngồi lỳ trong ký túc xá nghe đài thì tuyệt hơn nhiều. Còn quen được nhiều người nữa. Em thích lắm !
Cô bé nheo nheo mắt nhìn tôi nhoẻn miệng cười.
Bàn bên cạnh có một người quen vẫy tay gọi, tôi bèn để Hồ Đào ngồi đó rồi bước sang. Người này là một anh bạn cũ rất thích du lịch, nghe nói tôi đã đi Tân Cương, liền kéo lại bắt tôi kể chuyện hết cả tối. Đặc biệt anh ta rất hứng thú với hành trình đi theo rìa sa mạc Taklimakan, còn bảo nhất định sẽ đi một chuyến cho biết nữa.
Thỉnh thoảng tôi lại ngoái đầu nhìn Hồ Đào.
Đã có người cầm ly rượu đến ngồi bên cạnh em, mặt mày tươi rói, nói chuyện thao thao bất tuyệ...



