| Võ Lâm U Linh Ký» Xếp hạng: ![]() » Đánh giá: 4.5/5,10 bình chọn » Đăng lúc: 14/06/16 08:53:59 » Đăng bởi: Trung Hi » Chia Sẻ: ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
- Nàng đừng chạy trốn cho uổng công. Tào mỗ thông thạo thủy tính nên mới chọn hồ nước này làm chỗ ẩn náu.
Nữ lang kinh hãi thét lên :
- Phải chăng ngươi là kẻ dâm tặc Tào Kế Chi?
Họ Tào đắc ý gật đầu:
- Đúng vậy! Nàng quả có duyên với ta nên mới tự dẫn xác đến nơi này! Nói xong, gã rút trường kiếm cắm xuống cỏ rồi cởi bỏ y phục. Tuy gã đã hơn bốn mươi mà cơ thể rất rắn chắc, đầy những bắp thịt nở nang. Nữ lang vừa xấu hổ vừa tuyệt vọng, kêu cứu vang trời, và quý nhân đã bất ngờ xuất hiện. Trong lúc Thiên Hoa Điệp lom khom cởi quần dài, thì từ trên tàn cây cổ thụ cách gã ba trượng, có người nhảy xuống, kiếm quang loang loáng ánh trăng, lưỡi thép bủa vây tên dâm tặc. Thiên Hoa Điệp bản lãnh cao cường, vừa nghe tiếng lá cây khua động đã chụp kiếm múa tít, bảo vệ châu thân . Gã kinh hoảng nhận ra chiêu kiếm của đối phương cực kỳ mãnh liệt và ảo diệu. Luồng kiếm ảnh mù mịt, lạnh lẽo kia như chiếc kén thép ập đến và nuốt chửng mục tiêu. Chỉ sau vài chục lần va chạm, mũi kiếm của đối phương đã tìm ra chỗ hở, đâm thủng tim Thiên Hoa Điệp. Gã rú lên thảm thiết, ôm ngực gục ngã, mắt trợn trừng và đầy vẻ ngỡ ngàng. Gã không tin rằng trên đời này có người giết được mình bằng chỉ một chiêu. Nữ lang kia vui mừng trước cái chết của tên dâm tặc nhưng vẫn còn nghi ngại. Biết đâu tên bịt mặt mặc áo đen kia cung thèm khát nàng thì sao? Vả lại, hắc y nhân ẩn thân trên cây từ trước, chắc chắn đã có dư thời gian ngắm nghía cơ thể nàng. Dao Quang đoán ra tâm trạng nạn nhân, dịu giọng gọi:
- Cô nương cứ bình tâm lên bờ. Tại hạ xin cáo biệt.
Chàng quay lưng bỏ đi, miệng ngâm nga:
“Ngọc phong lưỡng đỉnh khêu minh nguyệt .
Thùy hạ trầm luân nhất phiến lâm.”
Dịch thơ:
“Ngọc ngà hai núi trêu trăng sáng .
Dưới nước chìm sâu một mảnh rừng.”
Dao Quang cười khanh khách phi thân mất dạng. Kỷ niệm năm xưa là như vậy, giờ đây gặp lại cố nhân, chàng thoáng bồi hồi, nhìn Ngọc Đường tủm tỉm cười Động Đình Kiếm Khách nghiêm giọng:
- Đường nhi! Đây là Hiên Viên công tử đất Giang Tây, bạn văn chương của lão phu, và cũng là chủ nhân của con tuấn mã ở Vân Cái Tuyết. Đường nhi mau đến tạ lỗi và hoàn trả ngựa quý cho công tử!
Dẫu sao Nhạc Đao Kình cũng là sư thúc nên Ngọc Đường chẳng dám công khai kháng lệnh trước mặt người ngoài. Nàng nũng nịu nói :
- Xin nhị sư thúc để tiểu diệt thương lượng với người ta!
Nhạc lão quay sang nhìn Dao Quang, thấy chàng gật đầu, ông lầu bầu bảo:
- Được! Ngươi có giỏi thì cứ trổ tài thuyết khách, nhưng không được cưỡng lý đoạt từ, thất lễ với bằng hữu của lão phu.
Ngọc Đường nghiêng mình thi lễ với Dao Quang rồi hỏi:
- Cổ nhân có câu “kẻ mang ngọc có tội.” Nay các hạ là văn nhân trói gà không chặt, cỡi con thần mã này ra đường thì trước sau gì cũng bỏ mạng. Sao không học thói quân tử tặng nó cho tiểu muội, vừa bảo toàn được sinh mạng, vừa là kết mối ân tình với nhau?
Nàng liền nở một nụ cười đổ quán siêu thành, tình tứ liếc chàng như hò hẹn. Dao Quang thấy đối phương dùng đến mỹ nhân kế, cười thầm trong bụng. Chàng là bậc kỳ nam tử, định lực như núi Thái, lại kề cận hai tuyệt đại mỹ nhân là Bạch Ngọc Thiền và Túy Tây Thi nên chẳng hề rung động trước nhan sắc của Ngọc Đường. Dao Quang hờ hững đáp:
- Tại hạ vì mối giao tình với Nhạc trang chủ, sẵn sàng tặng ngựa. Nhưng cô nương phải hứa rằng từ nay bỏ thói càn quấy, ỷ thế hiếp người làm tổn hại đến thanh danh Thiên Sư giáo!
Nghe giọng giáo huấn, Ngọc Đường giận tái mặt, chẳng qua vì ngựa quý mà nuốt hận, cúi đầu vâng dạ:
- Tiểu muội xin hứa!
Dao Quang đứng lên vòng tay nói với Động Đình Kiếm Khách:
- Tại hạ có việc phải đi Tứ Xuyên gấp, hẹn lượt về sẽ cùng trang chủ đối ẩm. Giờ xin cáo biệt ! Di Kính cũng áy náy vì chuyện đoạt ngựa, chẳng hứng thú gì mà ngâm vịnh nữa, lặng lẽ tiễn khách. Đến cổng, lão bối rối nói:
- Lão phu không dạy được con cháu, lòng vô cùng hổ thẹn với công tử! Dao Quang tươi cười đáp:
- Đấy chỉ là chuyện nhỏ, mong trang chủ chớ bận tâm! Tại hạ có làm được hai câu thơ, nhờ trang chủ bình phẩm cho.
Nghe nói đến thi văn, mắt Di Kính sáng rực, vểnh tai lắng nghe. Dao Quang đọc xong, lên ngựa đi ngay. Nhạc lão ngơ ngẩn trở vào, miệng lẩm bẩm mãi. Lão gãi tai tự hỏi:
- Lạ thực ! Hai câu thơ này tả cảnh gì mà quái dị thế?
Cho đến tối lão vẫn chưa hiểu ra được. Ngọc Đường mang trà lên, thấy sư thúc cứ đăm chiêu suy nghĩ mãi liền thắc mắc:
- Nhị sư thúc ! Gã công tử kia khẳng khái tặng ngựa. hà tất người phải băn khoăn nữa?
Di Kính lắc đầu:
- Không phải việc ấy! Ta đang đau đầu vì hai câu thơ mà gã đã tặng.
Lão buột miệng ngâm lên rồi phân bua:
- Đường nhi thấy không? Hai núi trêu trăng thì còn hữu lý, rừng chìm dưới nước thì bố ai mà hiểu nổi !?
Chợt lão nhận ra da mặt Ngọc Đường đỏ rực, đôi vai gầy run rẩy và bờ môi lắp bắp :
- Chết thực! Đúng là người ấy rồi !
Di Kính ngỡ ngàng hỏi :
- Đường nhi nói gì vậy?
Ngọc Đường xem lão như cha mình nên cố nén thẹn thùng kể lại chuyện bên hồ Thanh Thủy. Nhạc lão vỗ đùi cười khanh khách:
- Té ra hắn tả cảnh ngươi đang tắm dưới ánh trăng! Ngôn từ thế này thì quả là thâm thúy và tuyệt diệu !
Ngọc Đường ngượng chín cả người, giận hờn và trách móc:
- Nhị sư thúc còn diễu cợt hài nhi nữa sao?
Động Đình Thần Kiếm thấy nàng ứa nước mắt, liền tủm tỉm bảo :
- Đường nhi quen thói ngông nghênh, tự hào mình xinh đẹp, xem nam nhân trong thiên hạ như tượng gỗ. Nhưng nay trời xanh dun rủi cho ngươi hai lần chịu ơn Dao Quang. Đấy chính là lương duyên tiền định. Vả lại, Hiên Viên công tử giết Thiên Hoa Điệp bằng chỉ một chiêu, võ công ấy còn hơn cả lão phu. Đường nhi không phục sao?
Ngọc Đường cúi mặt vân vê tà áo :
- Chẳng lẽ cột lại tìm trâu?
Nhạc lão cười ha hả:
- Gỗ tốt khó tìm nếu chẳng chịu khó lặn lội rừng sâu! Con cứ đem ngựa đi trả, tìm cách tiếp cận, với nhan sắc kia lẽ nào Dao Quang không động lòng?
Ngọc Đường thẫn thờ nhìn ngọn nến, suy nghĩ miên man rất lâu rồi thở dài:
- Kể từ cái đêm đáng sợ bên hồ Thanh Thủy, hài nhi luôn nhớ đến ân nhân của mình, thầm nguyện sẽ nâng khăn sửa túi để báo đáp chàng. Nhưng không ngờ giờ đây hài nhi lại vô tình bộc lộ tính nết ngang tàng, càn quấy, đánh người cướp ngựa. Thật chẳng còn là nhi nữ nữa! Sau việc này chắc Hiên Viên công tử sẽ có ác cảm và hài nhi chẳng còn mặt mũi nào đến gặp chàng. Hài nhi sẽ về Long Hổ sơn phụng dưỡng phụ thân, mong sư thúc có gặp chàng thì cứ nói rõ sự tình. Nếu Dao Quang có lòng yêu mến thì mang sính lễ đến mà hỏi cưới. Nghe nàng nói hữu lý, Nhạc Di Kính gật gù:
- Thôi được! Đường nhi cứ về núi cho giáo chủ đại sư huynh vui lòng, việc mối mai lão phu sẽ đảm trách. Dao Quang đã hứa quay lại là chẳng bao giờ sai lời! Trong vòng ba tháng, ta sẽ đến Long Hổ sơn báo tin vui . Sáng hôm sau, Phó Ngọc Đường buồn bã rời Nhạc Dương, đi về hướng đông.
Nhất kiếm tảo Ma quân -Lưỡng thứ mạn phu nhân-
Giữa tháng năm có một kỵ sĩ y phục đen tuyền, đầu đội nón mây rộng vành sùm sụp, chậm rãi nện vó trên đường phố chính của thành đô. Con đường này có miếu thờ Khổng Minh Gia Cát Lượng nên mang tên là đường Vũ Hầu. Ngoài tài bày binh bố trận, thần mưu diệu toán, lừng lẫy cổ kim, Gia Cát Lượng còn là đại biểu kiệt xuất của nho gia thời Tam Quốc. Đối với dân đất Thục, ông là phúc thần của họ, được tôn kính hơn cả Lưu Bị. Tuy là một nhà nho nhưng khi chết đi, được phong thần thì phải chịu những nghi lễ cúng tế của Đạo giáo và Phật giáo. Dẫu Khổng Minh có không hài lòng thì cũng mặc! Nghĩa là ngày sóc, ngày vọng thì bách tính đến dâng hương, niệm phật, sì sụp khấn vái. Trong thâm tâm của họ, Gia Cát Lượng cũng như là một vị Bồ Tát sống hay La Hán giáng phàm. Hắc y hán tử đi ngang miếu, dừng cương ngắm nghía đám ăn mày đang ngồi xếp hàng hai bên cổng tam quan. Tháng năm, trời nóng như đổ lửa, chẳng ai dại gì mà mặc áo màu thẫm. Do vậy, bọn hóa tử nhận ra ngay đối tượng khả nghi và chú mục quan sát. Chợt hắc y nhân hững hờ, giơ bàn tay trái, xòe cụp năm ngón tay theo một thứ tự phức tạp. Lão ăn xin cụt tay ngồi giữa hàng người bên trái vội đứng bật dậy vì nhận ra mật hiệu. Các phân đàn Cái bang trong cả nước đã nhận được mật lệnh giúp đỡ một chàng trai tên gọi Hiên Viên Dao Quang. Và hắc y nhân kia có thể là nhân vật ấy. Lúc này, Dao Quang đã quay ngựa đi thẳng, đến một ngõ vắng thì xuống ngựa chờ đợi. Lão ăn mày cụt tay đã bắt kịp, nghiêm giọng hỏi :
- Sáng mai, mặt trời mọc ở phương nào?
Dao Quang mỉm cười:
- Phương bắc!
Lão cụt tay hoan hỉ thi lễ:
- Lão phu là Độc Tí Cái Sở Khôn, phân đà chủ Tứ Xuyên, xin ra mắt công tử!
Dao Quang vòng tay đáp lễ rồi dịu giọng:
- Mong Sở các hạ cho biết tình hình Đường gia trang!
Sở Khôn hắng giọng đáp:
- Bẩm công tử! Gần ngàn cao thủ võ lâm đã đến đây, đa số là giới hắc đạo, nổi bật nhất là Giang Hồ Lục ác, Võ Lâm Tam Bảo. Tổng số tuy đông nhưng phần lớn là kẻ hiếu kỳ, vì chẳng phải ai cũng dám vào Đường gia trang! Sau khi chúng ta tung tin về sự có mặt của Bách Biến Ma Quân, và âm mưu dùng Thiên Cơ giáo quét sạch võ lâm, các phái bạch đạo như Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Hoa Sơn, Thanh Thành . . . đã âm thầm cử người đến tìm hiểu. Nhưng cả hai phe chính tà đều không sao vượt qua nổi khu rừng phòng vệ xung quanh Đường gia trang. Bất ngờ, cách đây bốn hôm, có một người lén thoát ra từ phía sau trọng địa của Đường môn, trên lưng là một bọc vải rất khả nghi. Tất nhiên là người ấy bị quần hùng phát hiện, đuổi theo sát nút. Gã ta bèn chạy vào một sơn cốc, cách thành độ hai mươi dặm về phía bắc. Hơn nửa quần hùng đã theo vào và không trở ra nữa !
Dao Quang toát mồ hôi lạnh và ngắt lời Độc Tí Cái :
- Chết thật! Chẳng lẽ cả Giang Hồ Lục ác cũng không sao thoát ra được!
Sở Khôn rầu rĩ gậ...



