| Võ Lâm U Linh Ký» Xếp hạng: ![]() » Đánh giá: 4.5/5,10 bình chọn » Đăng lúc: 14/06/16 08:53:59 » Đăng bởi: Trung Hi » Chia Sẻ: ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
- Tại hạ đã hoàn thành nhiệm vụ, mong giáo chủ giao ngân phiếu!
Sầm Thu Danh lạnh lùng đáp:
- Trước khi xác định rõ ngôi mộ kia là Vạn Thư Cung thì ngươi đừng hòng lấy vàng. Hãy ở ngoài này chờ kết quả!
Vạn Gia Táo Quân nhếch mép cười mỉa:
- Tôn giá không tin tưởng vào chiêu bài của Vạn Gia Táo Quân thì tại hạ sẽ đi theo, để lỡ tôn giá chết trong trận thì lục xác mà lấy tiền công!
Họ Sầm mỉm cười đanh ác:
- Được! Nếu có gan thì ngươi cứ việc theo lão phu!
Hoắc Bất Nghi gật đầu, quay sang bảo hai thủ hạ áo xanh:
- Tống Tất Hưng theo ta còn Lương Phú trở về thành! Nếu chiều tối không thấy bọn ta trở về thì mang đuốc và lương thực đến đây !
Lý Ngư Cái vâng dạ. quay gót đi ngay. Giáo chủ Quỉ giáo rút cương tiên cầm sẵn, tiến vào thạch trận. Đoạn người nối đuôi lão thành một hàng dài. Họ Sầm không đi thẳng mà đi quanh co ngang dọc hàng trăm lần mới đến được khu thạch mộ. Lão nhảy sổ vào bạch ở phía trước cửa mộ, chỉ một roi đã quét bay ba cây thảy ba, và chọc thủng ngực hai tên xấu số. Nối chân Sầm Thu Danh là bốn vị Hộ Giáo Pháp Sư mặt vằn vện. Tuổi của họ đều đã quá thất thập, công lực thâm hậu nên đường roi rất mãnh liệt. Phe Giáng Ma hội cũng ném được vài viên Lân Hỏa đạn, nhưng không cứu vãn được tình hình vì giáo chúng Quỉ giáo đã tràn ngập. Tiếng rên la thảm khốc vang dậy núi rừng. Song chỉ chưa đầy nửa khắc đã tắt lịm vì chẳng còn tên bạch y nào sống sót. Phe Quỷ giáo đã sử dụng đến độc phấn nên kết liễu trận chiến rất nhanh chóng! Vạn Giai Táo Quân và gã Tống Tất Hưng không tham chiến, đứng ngoài quan sát, Hoắc Bất Nghi rùng mình trước cảnh chém giết dã man và nét mặt tàn nhẫn, đầy vẻ khoái trá của Sầm giáo chủ, liền thở dài nói nhỏ:
- Xem ra lão quỷ họ Sầm này cón khát máu hơn cả Bách Biến Ma Quân !
Tống Tất Hưng lặng lẽ gật đầu tán thành. Lúc này, Sầm giáo chủ đang chăm chú xem tấm bia đá cửa mộ. Trên ấy chỉ có một chữ Thư viết theo lối đại triện, nét lớn bằng cổ tay. Sầm giáo chủ vận công đầy thử, dù đã dùng toàn lực mà cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích. Lão trầm ngâm một lúc rồi dùng hai ngón tay trỏ vào giữa vạch theo những nét chữ Thư, theo đúng thứ tự như đang tập viết . Kỳ diệu thay, có tiếng lách cách nho nhỏ vang lên, và họ Sầm dễ dàng xô tấm bia đá cao hơn đầu người, rộng một sải tay kia hé ra. Lão mở toang cửa, thận trọng bước vào, xem xét cơ quan ổ khóa. Khi biết chắc rằng có thể tự mở từ bên trong, lão phân phối ba vị Hộ Giáo Pháp Sư và hai chục giáo chúng đi theo mình. Số dư sẽ ở lại cùng lão Đại Pháp sư để canh giữ cửa mộ. Sầm Thu Danh nghiêm giọng bảo Vạn Gia Táo Quân:
- Hoắc Bất Nghi! Ngươi mà bước gần đến cánh cửa đá thì sẽ bị chết ngay !
Họ Hoắc mỉm cười:
- Nếu tại hạ không lấy số thù lao ngàn lượng vàng thì giáo chủ có cho vào theo không?
Sầm Thu Danh tự lự đáp:
- Lão phu đồng ý! Nhưng nếu ngươi ăn cắp dù chỉ một trang giấy trắng trong Vạn Thư Cung thì đừng hòng toàn mạng!
Hắc Bất Nghi vui vẻ nói :
- Giáo chủ yên tâm! Nghi này chỉ vào cho thỏa tính hiếu kỳ chứ chẳng phải vì lòng tham? Với bản lãnh của giáo chủ thì muốn giết tại hạ lúc nào chẳng được!
Họ Sầm gật đầu dặn:
- Nhưng chỉ một mình ngươi vào thôi, gã Tống Tất Hưng phải ở ngoài !
Bất Nghi cố giấu nỗi thất vọng, chấp nhận điều kiện ấy . Đoàn người vào mộ rồi, Sầm Thu Danh đóng chặt
cửa đá, và lão đại pháp sư ngồi ngay đấy mà trấn giữ. Ba mươi gã đệ tử Quỉ giáo còn lại đã dọn dẹp xong chiến trường quây quần thanh toán số thực phẩm, rượu ngon của đối phương. Họ nói cười râm ran, mặt đầy vẻ chân chất, hiền lành, không hề ngờ rằng giáo chủ của mình phải lao vào một cuộc chiến khốc liệt. Gã áo xanh Tống Tất Hưng không hiểu sao lại thở dài, chậm rãi đi vòng quanh ngôi mộ cổ. Vị trí trung ương của trận đồ này là một khoảng đất tròn đường kình độ tám trượng, được lót đá bằng phẳng. Nhưng ở bìa sân sau mộ có một cây đại thụ thân đầy gai lớn, to cỡ bốn người ôm, chia nhánh ở độ cao hai trượng và có khá nhiều dây leo quấn quanh cành. Họ Tống không biết tên của loại cây kỳ lạ này, tò mò đứng ngắm nghía. Gã phát hiện hai con sóc lông xám từ trên ngọn cây đuổi nhau, xuống đến chạng ba thì biến mất, chờ mãi cũng chẳng thấy xuất hiện. Họ Tống tự nhủ chẳng lẽ cây này rỗng ruột? Gã tung mình, điểm mũi giầy vào những nhánh gai nhọn hoắt, lên đến chạng ba. Quả nhiên dưới chân họ Tống là một lỗ sâu hun hút rộng độ gần sải tay, có ba, bốn sợi dây leo lớn buông thõng. Tất Hưng biết hai con sóc kia đã leo dây mà đi xuống dưới. Gã móc ra một đỉnh bạc, thả xuống, dựa vào thời gian phát ra tiếng động mà xác định được rằng quãng đường đi khá dài, hơn hẳn chiều cao của chạng ba. ánh mắt họ Tống sáng lên những tia hy vọng. Gã giật thử mấy sợi dây leo, cảm thấy chắc chắn liền tuột xuống. Đến độ sâu năm trượng sáu trượng chân họ Tống chạm phải một tảng đá bằng phẳng. Gã thở phào, buông dây leo, bật hỏa tập quan sát, tìm thấy một đường hầm trở về hướng bắc. Đoán rằng đây là lối vào thứ hai của Vạn Thư Cung, Tất Hưng mừng rỡ tiến lên. Mật đạo này hẹp và thấp, chỉ vừa một người qua lọt, bốc mùi ẩm thấp, hôi tanh, chắc chắn có rắn rít. Nhưng gã họ Tống vẫn liều lĩnh lướt đi rất nhanh, dọc đường dù bị độc vật cắn cũng chẳng hề chùn bước, dường như cơ thể gã không sợ độc? Đường hầm khá dài nhưng ngày càng rộng rãi, được hơn trăm trượng thì đến một hang đá sáng sủa. rộng rãi. Họ Tống biết mình đang ở trong lòng núi Khiêu vân, chứ chẳng phải tầng ngầm của Vạn Thư Cung. Tống Tất Hưng đảo mắt nhìn quanh hang đá vôi đầy thạch nhũ, xác định nó có dạng tròn, đường kính tám chín trượng, trần cao sáu trượng, được đục bảy ống thông sáng theo phương vị Thất Tinh Bắc Đẩu. Họ Tống nhét hoả tập vào thắt lưng, rảo bước khắp nơi. Khi đến phần vách hướng đông, gã nhận ra dấu vết của một cánh cửa đá bằng phẳng hình chữ nhật, phía trên khung cửa khắc lõm ba chữ “Nhất Thư Cung.” Tất Hưng mỉm cười tự chế nhạo vì tìm Vạn Thư Cung mà chỉ Nhất Thư Cung. Gã đẩy cửa. thấy cửa đá mở ra nhẹ nhàng, chẳng hề có khóa. yên tâm bước vào vì bên trong Nhất Thư Cung rất sáng. Gọi là cung cho vui chứ thực ra đấy chỉ là một hang đá nhỏ, trần cao vút nhưng nền vuông vức mỗi bề hai trượng . Mặc cho Thiên Võng Thư Sinh phật ý, chúng ta sẽ xem nó như một căn phòng đá. Và trong căn thạch thất này chẳng có gì ngoài một chiếc bàn nhỏ và tảng đá dài, đen như mực. Tuy không trải chiếu nhưng dựa vào chiếc gối mây thì Tống Tất Hưng cũng biết đấy là giường ngủ. Cạnh gối là một chiếc hộp đồng vuông vức, chạm trổ tinh xảo. Tất nhiên là cả phòng và vật dụng đầy bụi bặm. Tất Hưng hăm hở bước đến ngồi lên giường định lấy hộp đồng. Y phục của gã giờ rất dơ bẩn nên chẳng cần phủi bụi làm gì. Khi mông chạm vào mặt phẳng của thạch sàng, Tất Hưng giật bắn mình vì nó lạnh giá như băng tuyết. Gã đứng dậy lắm bẩm:
- Chẳng lẽ đây là Tảng Địa Mẫu Băng Thạch thứ hai? Họ Tống đưa tay sờ lại lần nữa gật gù tự xác nhận ý kiến của mình. Gã vươn người lấy hộp đồng, mở ra xem. Bên trong chỉ vỏn vẹn có một quyển sách dầy độ hay trăm tờ, bìa ghi bốn chữ Thiên Võng Võ Kinh. Trang đầu là bức họa vẽ một chàng thư sinh chắp tay sau lưng ngửa cổ ngắm trăng. Dưới bức hoạ thư danh Thiên Võng Thư Sinh Thành Tu ý. Nhưng hình vẽ sao lại đủ cả hai chân chứ không cụt như võ lâm từng biết? Còn mé trái trang giấy là hai câu thơ viết theo lối chữ thảo, đường nét uyển chuyển nhưng đầy khí phách. “kiếm kiếm tảo Lư sơn vụ Chương trục Thiếu Thất vân.” Tất Hưng mỉm cười lẩm bẩm: – Thì ra Thiên Võng Thư Sinh khổ công rèn luyện hai chục năm, quyết chí so tài với bổn phái và chùa Thiếu Lâm. Chắc nãy giờ độc giả đã đoán ra Tống Tất Hưng là Hiên Viên Dao Quang cải dạng. Vậy thì chúng ta sẽ trả lại thân phận thực cho gã công tử đất Giang Tây. Dao Quang lật tiếp, xem khẩu quyết và đồ hình của các môn nội công, kiếm pháp, chưởng pháp, chỉ pháp và khinh công. Trong phần kiếm pháp, chiêu đầu tiên có tên là Vụ Tiên Vân Tân, được chú thích là dùng để giải phá chiêu Vu Sơn Dụ ẩn của Lư Sơn Tiên ông. Dao Quang toát mồ hôi trước trí tuệ siêu phàm của Thiên Võng Thư Sinh. Lão chỉ chứng kiến có một lần duy nhất mà tìm ra được chỗ nhược của chiêu tuyệt kiếm Lư Sơn. Vị trí ấy nằm tương ứng với đầu gối bên trái. Phần chỉ pháp thì đúng là Vô Tướng Thần Chỉ, nhưng mỗi lần xạ ra đến bốn đạo chỉ phong, hơn hẳn khả năng của minh chủ võ lâm Đàm Thương Túy. Còn khinh công rất quái dị, vì Thiên Võng Thư Sinh cụt cả hai chân, lão có gắn chân giả thì bàn chân cũng chẳng cử động được như người thường. Và có thể vì cụt chân nên pho chưởng pháp Thiên Võng của họ Thành rất ảo diệu, thần kỳ. Dao Quang đánh giá được nhưng không chú ý lắm vì chàng chỉ yêu kiếm thuật mà thôi. Dao Quang xem xong, nhét quyển chân kinh vào ngực áo, thử xô chiếc giường đá để tìm một vật. Đó chính là di thể của Thiên Võng Thư Sinh. Chàng dồn hết công lực đẩy được tảng đá lạnh toát lệch đi. Nhưng phía dưới không có cửa ngầm nào cả. Dao Quang phủi tay suy nghĩ: “Có lẽ Thiên Võng Thư Sinh vẫn còn sống! Tính ra lão ta mới hơn bảy mươi mà thôi!” Bỗng chàng biến sắc vì nghe sàn đá dưới chân chấn động, rung chuyển vì những đợt sóng địa chấn, Dao Quang quay người lao vút ra ngoài, vừa kịp chứng kiến vách đá ở cửa đường hầm thông với kho thạch mộ bị hụt xuống, phát ra tiếng động kinh hồn, cát bụi bay mù mịt. Dao Quang chết điếng người, thụt lùi vào trong thạch thất vì thạch nhũ ở trần hang lớn liên tiếp rơi xuống. Chàng tưởng rắng trần thạch động sẽ đổ sụp, nhưng may thay cơn động đất đã qua đi. Cát bụi lắng xuống, Dao Quang phi thân về phía cửa thông lộ, ngao ngán nhận ra nó đã bị bít chặt bởi một tảng đá khổng lồ nặng ước vào vạn cân. Chàng cố trấn tĩnh đi rảo một vòng tìm lối thoát. Tiếc thay, vách hang toàn bằng đá chứ không không có đất mềm. Dao Quang tự an ủi khi thấy trong động có khá nhiều rắn. Chúng cảm nhận được trước trận động đất nên bò vào đây ẩn náu. Có vài chục con bị đá đè chết và số còn lại cũng sẽ chết vì chui vào bụng Dao Quang. Quả thực là chàng đang đói vì đã quá trưa. Dao Quang bới đá, nhặt vài xác rắn, tìm vũng nước đọng trên sàn hang rửa sạch. Chàng chặt đầu chúng bằng...



